Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1496



Chương 1496

“Được.” Tô Khiết trong lòng thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.

Dù sao thì cô cũng đã quyết định rồi, cho dù thật sự như lời Nguyễn Bạc Vệ nói, cô cũng không có ý định tách ra khỏi Nguyễn Hạo Thần.

Cô và Nguyễn Hạo Thần đã có hai đứa con.

Vì vậy, chỉ cần cô che giấu tốt một chút, gặp thì gặp thôi.

“Chú Lý, lái xe nhanh hơn đi.” Sau khi Tô Khiết cúp điện thoại, cô trực tiếp thúc giục chú Lý.

Khi Tô Khiết đến nhà họ Đường, xe của Nguyễn Hạo Thần dừng ở bên ngoài, cô không biết anh đã đợi bao lâu.

Xe của Tô Khiết dừng lại, Nguyễn Hạo Thần xuống xe, bước nhanh tới, Tô Khiết cũng xuống xe, Nguyễn Hạo Thần vội ôm cô, sau đó hung hăng hôn cô một cách mãnh liệt.

Tô Khiết thân thể cứng đờ, vô thức mím môi, cô phải thừa nhận những điều Nguyễn Bạc Vệ nói vẫn còn tác động đến trái tim cô.

Mặc dù cô đã lên kế hoạch ở lại với Nguyễn Hạo Thần cho dù kết quả ra sao, nhưng suy nghĩ là một truyện, nhưng khi thực sự đến lúc phải đối mặt thì lại là chuyện khác.

Nếu cô và Nguyễn Hạo Thần thật sự có quan hệ như vậy, trong lòng cô không thể không có chướng ngại.

“Em làm sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, dừng động tác, có chút nghi ngờ nhìn cô.

“Đây là bên ngoài nhà họ Đường, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Tô Khiết tìm lý do thích hợp, trên mặt cũng không có kỳ quái, nhưng trong lòng lại trầm xuống đè nén nỗi đau.

Cô thấy kết quả còn chưa có thì tâm trạng cô giống như bị đá đè vào ngực, nếu kết quả có rồi, nếu kết quả thật sự như vậy, cô thật sự có thể giả bộ không có việc gì sao?

Giờ phút này, Tô Khiết thật sự không biết nên làm gì và phải đối mặt ra sao.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khẽ cau mày, đột nhiên nói: “Vậy thì lên xe.”

“Không phải anh đã nói sẽ quay về khi gặp em sao? Bây giờ anh có thể đi rồi.” Lúc này, lời nói của anh khiến mí mắt Tô Khiết trong tiềm thức nhảy dựng lên.

Lên ô tô nhiêu thứ sẽ càng không kiểm soát được.

“Nhìn thấy em, anh không muốn rời đi.” Nguyễn Hạo Thần ôm cô, anh không muốn buông tay.

Hơn nữa, hôm nay cô rất lạ.

“Nguyễn Hạo Thần, đủ rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.” Tô Khiết hơi cố gắng tách ra khỏi anh, nhưng anh ôm quá chặt khiến cô không thể tách ra: “Em cũng mệt, muốn nghỉ ngơi. ”

Chú Lý đã lái xe đi vào, lúc này chỉ còn lại cô và Nguyễn Hạo Thần.

“Em hôn anh đi, anh sẽ về.” Nguyễn Hạo Thần không muốn buông cô ra, không muốn rời đi, nhưng anh vẫn cảm thấy thương cô khi nghĩ rằng cả đêm cô không ngủ.

Vì vậy, anh không tiếp tục hỏi, cô cũng không nói một số việc, anh có thể tự mình kiểm tra, tương đối đơn giản hơn.

Anh luôn biết rằng sẽ khó hơn khi muốn biết điều gì đó từ miệng người phụ nữ này.

Tuy nhiên, ngay cả khi muốn rời đi, anh cũng phải yêu câu một nụ hôn và rời đi trong sự hài lòng.

Tô Khiết sững sờ, sau đó kiễng chân nhanh chóng hôn lên má anh.

“Tô Khiết, em là đứa nhỏ ba tuổi sao? Gọi cái hôn này là hôn sao? Em có thể qua loa hơn nữa được không?” Nguyễn Hạo Thần tức giận đến buồn cười, hôn lên má gọi là hôn sao? Tay anh vốn đã ôm lấy cô, giờ anh càng siết chặt không cho cô co rút lại, huống chi để cô rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.