Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1559



Chương 1559

Ai cũng biết cậu ba Nguyễn lạnh lùng vô tình, cho đến bây giờ sự dịu dàng của anh cũng chỉ nói với một mình Tô Khiết, nhưng mà giờ phút này anh lại dịu dàng như nước đối với một đứa bé xa lạ.

“Chú ơi, chú có thể mua cho cháu kem được không ạ?” Đôi mắt lại nhìn về phía anh, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào dinh dính, làm cho người khác vô cùng yêu thích.

Đường Minh Hạo đang đứng ở cách đó không xa nhìn mà mặt trực tiếp tối sâm lại, không phải đã nói rõ là làm theo ý thằng nhóc rồi cơ mà?

Kết quả thì sao, câu nói đầu tiên của cái con bé này lại là kêu Nguyễn Hạo Thần mua kem cho nó.

Sao cái con nhóc này lại tham ăn như thế chứ, không có mặt mũi gì hết.

Nguyễn Hạo Thần cười khẽ, anh cho rằng đứa nhỏ mình đang muốn anh giúp đỡ tìm người lớn, không nghĩ rằng cô bé cũng chỉ là muốn ăn kem thôi.

Đứa bé thích ăn kem đến cỡ nào vậy chứ?

“Mẹ của cháu đâu rôi?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô bé, ánh mắt mềm mại hơn mấy phân, giống như chuyện đi mua sắm như thế này hơn phân nửa là chuyện của phụ nữ, cho nên cô bé này chắc là đi mua sắm cùng với mẹ sau đó bị lạc à.

“Anh trai của cháu nói mẹ đã bị sói xám bắt đi rôi” Đường Vũ Kỳ nghiêng cái đâu nhỏ qua suy nghĩ, sau đó trả lời một câu rất nghiêm túc.

Cuối cùng cô bé cũng đã nhớ lại những lời dặn dò lặp đi lặp lại lúc nãy của anh trai mình, cuối cùng cũng có một câu đúng với lời kịch.

Đường Minh Hạo âm thâm thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bị sói xám bắt đi rồi à?” Lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, cách nói này cũng mới lạ quá rồi đó, chắc có lẽ là hai đứa bé đang chơi trốn tìm.

“Đúng vậy, anh trai nói sói xám bắt mẹ vào ổ sói rồi thì sau đó sẽ không thả ra nữa” Lúc Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, trong giọng nói mang theo mấy phân ai oán. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô bé, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần cũng không ngừng nâng lên, nụ cười trên mặt không khỏi lan tràn ra.

Thư ký Lưu nhìn thấy mà hoa hết cả mắt, ngoại trừ lúc nhìn vợ của mình từ xưa đến nay tổng giám đốc đều chưa từng cười, sao ngày hôm nay lại nhìn một đứa nhỏ mà cười vui vẻ như vậy. Nhưng mà đây là con cái nhà ai vậy?

Con cái nhà ai mà lại to gan như anh như thế?

To gan tới nổi cũng dám đến kéo quần áo của tổng giám đốc nhà anh ta.

Lại còn kêu tổng giám đốc nhà anh ta mua kem ly cho nữa.

“Chú ơi, chú nói xem có phải là con sói xám đó quá đáng quá rồi không.” Đường Vũ Kỳ vẫn nhìn Nguyễn Hạo Thần như cũ, đôi mắt nhanh nhẹn xoay chuyển vòng vòng, lời nói đó giống như là có ý riêng.

“Đúng vậy, thật là quá đáng.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, biết rất rõ ràng đây có lẽ là trò chơi của hai đứa nhỏ nhưng mà anh lại ngày thơ thuận theo ý của đứa nhỏ mà trả lời.

Khóe môi của thư ký Lưu hung hăng kéo ra, anh ta thật sự không biết là tổng giám đốc nhà anh ta lại biết dỗ dành con nít.

“Chú ơi, chú có thể để cho mẹ của cháu về nhà được không hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn, đôi mắt rõ ràng có nhiêu hơn mấy phần chờ mong ở bên trong, loại chờ mong đó rất rõ ràng làm cho người khác không cách nào xem nhẹ.

Thư ký Lưu: ‘…’

Đám người: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.