Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1716



CHƯƠNG 1716

Qua ba giây, Lâm Bối mới hiểu ý của Đường Lăng.

Lâm Bối: “….”

Đậu xanh, hồi nãy cô nói xạo thôi, sao cô biết mấy tuổi được?

Nhưng mà, hồi nãy là do chính miệng cô nói ra, vậy thì cô phải đáp lại cho tròn!

“Ừm, khoảng bảy, tám, chín, mười tuổi….” Lâm Bối không biết mục đích Đường Lăng đột nhiên hỏi cô như vậy, cô cũng căn bản không hiểu cái chuyện thay..đổi giới tính này cho lắm, cho nên cô phát hiện, bây giờ muốn đáp lại cho tròn lời nói dối của cô khi nãy, là một chuyện vô cùng khó khăn.

“Rốt cuộc là mấy tuổi?” Đôi con ngươi của Đường Lăng khẽ híp lại, khi nhìn cô, cái khí tức nguy hiểm trong đôi con ngươi của anh càng thêm rõ ràng.

Nói dối qua loa như vậy, cô xem anh là tên ngốc sao?”

“Thời gian cụ thể thì tôi không nhớ rõ nữa.” Trong lòng Lâm Bối lại âm thầm mắng một câu.

Đường Lăng tại sao lại đột nhiên hỏi câu này chứ?

“Chuyện như vậy mà cô có thể không nhớ rõ sao?” Khoé môi Đường Lăng khẽ cong lên, nhìn cô với vẻ cười như không cười.

“Tôi chính là không nhớ rõ đó, thì sao?” Lâm Bối nhìn nụ cười nơi khoé môi của anh, rất âm u, cô nhịn không được mà trực tiếp gào với anh một câu.

“Cô không nhớ rõ cũng không sao, thật ra rất dễ xác định.” Đường Lăng không có tức giận, ngược lại còn cười cười, chỉ là cái nụ cười đó mang theo sự tà khí vô cùng, khiến người ta nhìn một cái liền biết không có chuyện gì tốt lành.

“Cái gì? Xác định thế nào?” Lâm Bối kinh ngạc, hoàn toàn chấn kinh, cái tình huống như vậy làm sao mà xác định được?”

Anh muốn xác định thế nào?”

Đường Lăng không biết làm sao mà đột nhiên kéo miếng băng mà cô quấn ra!

Lâm Bối hít ngược một hơi lạnh, Đường Lăng điên rồi, thật sự điên rồi!!

Thanh âm mà Lâm Bối muốn hét lên đã trực tiếp bị ngừng lại, trong chớp mắt chỉ cảm thấy toàn thân phát run, không dám phát ra một tiếng nào.

Trong tình huống này, Lâm Bối làm gì dám la hét lung tung.

Cô sợ chết rồi.

Anh, anh sẽ không thật sự cởi cái băng quấn của cô ra đó chứ?

Nếu như cởi ra rồi, thì thật sự không giấu được gì nữa.

Không, sẽ không đâu, dù gì Đường Lăng cũng là người có thân phận đặc thù, hẳn anh sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.

Nhưng, Lâm Bối thật sự đã đánh giá sai Đường Lăng rồi, thật sự, cô đã quá đánh giá sai Đường Lăng rồi.

Đường Lăng chính là người đen tối đến mức có thể khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

Ngay sau đó, Đường Lăng đã bắt đầu kéo lấy băng quấn của cô, từng chút từng chút một mà kéo.

“Đường Lăng, dừng tay, anh dừng tay cho tôi.” Lâm Bối lúc này lại chấn kinh, vừa tức vừa lo, nhưng cô lại không dám lên tiếng quá to, cô sợ to tiếng quá sẽ thu hút nhiều người hơn nữa, tình cảnh lúc này, tuyệt đối không thể để người nào nhìn thấy nữa.

“Cô căng thẳng gì chứ? Sợ cái gì?” Đường Lăng nhìn cô, đôi con ngươi của anh cứ như vậy mà nhìn thẳng vào đôi mắt cô, câu này, Đường Lăng hỏi như một lẽ dĩ nhiên vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.