Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1765



CHƯƠNG 1765

Thành chủ luôn là người hiểu biết sâu sắc như vậy, thành chủ mãi mãi là khôn ngoan, sáng suốt như vậy. Cho dù thành chủ chỉ dùng một phần nghìn tâm trí, ông ta cũng đều có thể xử lý thỏa đáng mọi việc.

Chỉ đáng tiếc, mấy năm qua thành chủ chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cho dù chỉ dùng đến một phần nghìn tâm trí kia cũng không có.

Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, đột nhiên phát hiện lúc này ánh mắt của thành chủ hơi đờ đẫn, hơi mất tập trung, dường như không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn gì.

Trong lòng quản gia Trọng cũng sợ hãi, sẽ không phải thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ điều này chứ?

Nếu bản thân thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của phu nhân thì còn điều gì có thể khiến thành chỗ tiếp tục kiên trì nữa đây?

“Thành chủ, năm đó phu nhân đã cứu thành chủ, sau đó làm vợ của thành chủ là sự thật. Nói không chừng năm đó phu nhân đã có con với thành chủ nữa đấy. Nếu năm đó phu nhân có con với thành chủ, tính thời gian thì con của thành chủ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.” Quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà mình sắp đến bờ vực suy sụp nên ông ta cảm thấy mình phải kéo thành chủ trở về.

Mấy năm qua quản gia Trọng không dám nói nhiều về chuyện của phu nhân vì ông ta sợ nói nhiều sẽ càng khiến thành chủ đau lòng, khổ sở hơn.

Nhưng bây giờ quản gia Trọng vì muốn tìm chút hy vọng để cho thành chủ nhà mình tiếp tục kiên trì, nên đột nhiên ông ta nghĩ tới chuyện đứa con.

Tuy rằng ý tưởng này có hơi kỳ lạ, nhưng trong tình huống bây giờ, thật sự là quản gia Trọng không nghĩ ra được cách nào khác cả.

“Con ư?” Lời nói của quản gia Trọng cuối cùng đã k1ch thích được Trương Minh Hoàng. Rốt cuộc ông ta cũng có phản ứng. hơn nữa phản ứng này cũng khá lớn.

Ánh mắt vốn rời rạc của ông ta đã tập trung lại. Thành chủ chậm rãi quay mặt sang nhìn quản gia Trọng, khóe miệng khẽ giật giật: “Cậu nói đứa con sao?”

“Đúng, đứa con. Năm đó thành chủ và phu nhân là vợ chồng thật sự, rất có thể phu nhân đã mang thai con của thành chủ đấy.” Quản gia Trọng thấy cách này có hiệu quả, trong lòng càng thêm vui mừng: “Con của thành chủ, mặc kệ là trai hay gái, chắc chắn đều…”

“Tôi hy vọng là con gái, giống hệt như bà ấy.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng chậm rãi nhếch lên, tuy độ cong rất nhỏ nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được vẻ vui mừng từ trên đó. Rõ ràng Trương Minh Hoàng rất có hứng thú với đứa bé “hư cấu” của quản gia Trọng, hơn nữa còn rất thích.

Con của ông ta?

Ông ta và con của ông ta?

Là chuyện kỳ diệu cỡ nào?

Quản gia Trọng hơi sững sờ, nhìn thấy khóe môi thành chủ khẽ cong lên, ông ta vừa vừa vui mừng lại vừa chột dạ.

Ông ta chỉ nói như vậy thôi mà thành chủ đã xem là thật rồi sao?

Hơn nữa thành chủ còn một mực hy vọng là con gái?

Nếu năm đó phu nhân thật sự sinh cho thành chủ một đứa con gái thì thành chủ chắc chắn sẽ nuông chiều công chúa như báu vật.

Nếu thật sự có một công chúa nhỏ như vậy thì tốt rồi.

“Đúng vậy, nếu đúng là một cô gái thì chắc chắn cô ấy sẽ thướt tha yêu kiều như bà chủ, và sẽ thông minh, khôn ngoan như thành chủ vậy.” Mặc dù quản gia Trọng hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thành chủ nhà mình rất có hứng thú với việc này nên đương nhiên ông ta đành phải gắng phối hợp thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.