Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1767



CHƯƠNG 1767

“Thành chủ, Lương đã cử người đi tìm phu nhân, tìm được phu nhân thì sẽ tìm được công chúa.” Quản gia Trọng thật sự không nỡ đả kích thành chủ nhà ông vào ngay lúc này, cho nên ăn nói vô cùng uyển chuyển.

Nhưng mà quản gia Trọng nói cũng không sai, tìm được phu nhân, đương nhiên sẽ tìm được công chúa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thật sự có một cô công chúa trên đời.

“Không, đi tìm con gái tôi.” Nhưng lúc này, Trương Minh Hoàng vốn luôn rất ít nói, rất hiếm khi phát biểu ý kiến lại đột nhiên cực kỳ quyết tâm.

Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà ông ngơ ngác ngẩn người, sao thành chủ lại tin chắc rằng sẽ có một cô công chúa chứ?

Rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì mà ông còn không biết chứ?

Nhưng mà cô công chúa đó chỉ do ông thuận miệng nhắc đại thôi mà?

“Đã lâu lắm rồi, có lẽ bà ấy đã gả cho người khác, nếu bà ấy gả cho người khác, có lẽ đã giúp chồng dạy con, sẽ không hay ra ngoài nữa, nhưng nếu chúng tôi có một đứa con gái, tính lại thì chắc đã hai mươi tư rồi, hai mươi tư thì chắc là còn đang đi học, hoặc là mới đi làm, Trọng, cử người đi tìm.” Trương Minh Hoàng càng nói cảm xúc lại càng kích động, không biết vì sao, sau khi nghe Trọng nhắc đến loại khả năng này rồi, trong đầu ông đột nhiên nảy mầm, ý nghĩ này nhanh chóng lớn dần lên, giống như có một âm thanh nói với ông, ông thật sự có một cô con gái.

Hơn nữa suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng điên cuồng, điên cuồng đến mức làm ông tin rằng đây chính là sự thật.

“Thành chủ?” Quản gia Trọng ngẩn ra, một người giỏi ăn nói như ông mà lúc này cũng không biết nên nói cái gì.

Ông cảm thấy hình như thành chủ đã ngớ ngẩn rồi, thành chủ có bị rối loạn tư duy không, rối loạn đến mức không thể phân chia rõ hiện thực và giấc mơ nữa rồi? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng lúc này thành chủ lại không giống như đang bị rối loạn, ngược lại bây giờ trông thành chủ cực kỳ tỉnh táo, đã lâu lắm rồi ông chưa được nhìn thấy thành chủ tỉnh táo như thế này.

“Làm sao vậy?” Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, trong mắt vô cùng tỉnh táo, không hề có chút mê mang rối loạn nào cả, rõ ràng ông cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng lúc này của quản gia Trọng.

“Vì sao thành chủ lại xác định là công chúa thế? Sao không phải là hoàng tử nhỏ?” Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc này trong lòng ông có rất nhiều điểm khó hiểu.

Nhưng ông lại không thể nói thẳng với thành chủ rằng ông chỉ thuận miệng bịa đại chuyện công chúa mà thôi, lúc này thấy thành chủ chờ mong như thế, ông thật sự không muốn đả kích thành chủ.

Cho nên quản gia Trọng chọn một cách mà ông cho rằng khá uyển chuyển để nhắc nhở thành chủ, nhắc thành chủ rằng cần phải nên bình tĩnh đối mặt chuyện này.

Dù sao đó là một chuyện không thể nào xác định được.

Trương Minh Hoàng đột nhiên cười, nụ cười dịu dàng mềm mại: “Nhất định là con gái, giống bà ấy vậy.”

Trương Minh Hoàng nói một cách cực kỳ khẳng định, không hề chần chừ chút nào, hơn nữa lúc này mặt ông cũng không phải là kiểu hướng tới những thứ xa xăm không hiện thực, mà là kiểu tin tưởng vui sướng.

Quản gia Trọng thật sự không biết thành chủ lấy đâu ra loại tin tưởng đó, chỉ bởi vì câu nói của ông thôi sao?

Nhưng mà từ trước đến giờ thành chủ không phải là loại người hấp tấp bộp chộp, từ trước đến giờ thành chủ luôn rất cẩn thận đối với những chuyện thế này, không thể nào sẽ hấp tấp nói thẳng thừng ra như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.