Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1790



Chương 1790

Thư ký Lưu đứng trước cửa thang máy, mặt mày rối rắm đầy vẻ khó xử.

Tổng giám đốc đi rồi, tiếp theo chỉ có thể để chính anh đi đối mặt với công chúa, nhưng mà anh phải ăn nói thế nào với công chúa đây?

Tuy công chúa là một đứa con nít, nhưng cũng không dễ dụ đâu, anh cảm giác không dễ gì mà lừa được công chúa đâu.

Nghĩ đến hình ảnh công chúa mặt đầ y tủi thân khóc hu hu lúc nãy, tim thư ký Lưu đau nhói, chỉ cảm thấy hai chân như rót chì, không nhấc lên nổi.

Anh thật sự không biết phải đối mặt với công chúa như thế nào nữa, đau đầu quá, tim cũng đau quá.

Anh trốn được không?

“Thư ký Lưu, anh đứng đây làm gì đó?” Thư ký Lưu còn đang do dự không biết có nên trốn hay không, thư ký Nguyễn đi ngang qua người anh ngừng lại, nhìn anh thắc mắc hỏi.

Thư ký Lưu đứng trước thang máy, mặt mày xoắn xuýt, trông có vẻ khó xử lắm, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Thư ký Lưu như thế này làm người ta nghi ngờ không biết Nguyễn thị có phải sắp phá sản rồi không.

“Không có gì.” Thư ký Lưu hoàn hồn, thở sâu, che giấu vẻ chột dạ của bản thân, đương nhiên là anh sẽ không nói cho người khác biết anh đang sợ một đứa bé năm tuổi.

“Thư ký Lưu, lúc nãy có một cô bé gái đi vào văn phòng của tổng giám đốc, cô bé nói là anh cho cô bé vào, cô bé còn nói ba cô bé là tổng giám đốc nữa…” Nhưng mà thư ký Nguyễn lại không nói chuyện tốt, cứ thích nói chuyện xấu, nhắc nhở thư ký Lưu rằng công chúa còn đang trong văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký Lưu lập tức cảm thấy đầu tê rần, anh biết chắc chắn là trốn không thoát rồi, anh cũng không thể quăng công chúa ở trong văn phòng tổng giám đốc rồi không quan tâm đến.

“Tôi biết rồi, tôi sang đó ngay.” Thư ký Lưu biết tiếp theo đây cho dù là có chuyện gì đang chờ đợi anh thì anh cũng phải cắn răng nhắm mắt mà chịu.

Nhưng nghĩ đến cảnh công chúa khóc, hai chân anh run lên bần bật.

Thư ký Lưu đi thật chậm, nhưng mà khoảng cách từ thang máy đến văn phòng tổng giám đốc cũng chẳng xa xôi gì, anh có chậm cỡ nào thì cũng đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký Lưu lại hít thở sâu lần nữa, sau đó nhắm mắt mở cửa văn phòng ra, ngay khoảnh khắc mở cửa văn phòng ra, anh cố gắng nở một nụ cười trên môi, nụ cười mà theo cảm nhận của anh là rất dịu dàng và hòa ái: “Công chúa, chú đến rồi.”

Đường Vũ Kỳ nghe tiếng mở cửa, vô cùng mong đợi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thư ký Lưu, mặt hơi trầm xuống, nhanh chóng giấu đi vẻ chờ mong trên mặt: “Ba cháu đâu?”

“Tổng giám đốc có việc gấp, đi rồi…” Thư ký Lưu ăn ngay nói thật, lúc nãy tổng giám đốc thật sự có việc gấp đi rồi, anh không có nói dối.

Công chúa Đường Vũ Kỳ dùng đôi mắt đen láy nhìn thư ký Lưu, công chúa không nói tiếng nào, cứ yên lặng nhìn thư ký Lưu.

Công chúa rất yên lặng, cực kỳ yên lặng, yên lặng ra ngoài dự đoán của thư ký Lưu.

Thư ký Lưu nhìn đôi mắt của công chúa, theo bản năng nuốt nước bọt, cảm giác áp lực như núi, sao anh lại cảm thấy ánh mắt của công chúa thật đáng sợ, ngang ngửa với tổng giám đốc.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.