Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1797



Chương 1797

Bình thường Hứa Dinh Dinh rất dịu dành, nhưng một khi chuyện dính đến Tô Khiết và hai cục cưng, một khi có người ăn hiếp Tô Khiết và hai cục cưng, Hứa Dinh Dinh lập tức bùng nổ ngay.

Làm gì có ai dám chống đối bà cụ Nguyễn như thế chứ, lập tức giận đến mặt mày trắng bệch, nhưng mà bà vẫn ráng nhịn xuống, vì hôm nay bà muốn giả vờ yếu đuối, giả đáng thương, thái độ bây giờ của Hứa Dinh Dinh cũng rất có lợi đối với bà.

Dưới tính tình nóng nảy của Hứa Dinh Dinh, lại càng thể hiện được vẻ “yếu đuối” của bà!

Bà cụ Nguyễn đè lửa giận xuống, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.

Bà cụ Nguyễn là người thông minh, bà biết không thể nói rõ chuyện lần trước ra, nói càng nhiều thì càng không có lợi cho họ, cho nên bà nhất định phải dời đề tai.

Nhưng những lời Tô Khiết vừa nói đã k1ch thích cảm xúc của mọi người, làm mọi người khó chịu với bọn họ, tình hình này cũng không dễ xoay chuyển, cho nên bà cần phải xài chiêu ác hơn.

Mắt bà cụ Nguyễn hơi lóe lên, sau đó lại quay sang nhìn Tô Khiết: “Khiết Khiết, bà xin con, con tha cho Hạo Thần đi, hai ông bà cũng không so đo chuyện con bảo Hạo Thần đầu tư tiền cho Tô thị nữa, Tô thị đã sắp phá sản, không biết Hạo Thần đã phải bỏ bao nhiêu tiền vào mới có thể giữ lại Tô thị, hai ông bà không tính toán những chuyện này nữa, nếu như con muốn, hai ông bà sẽ bảo Hạo Thần tặng Tô thị cho con, từ trước đến giờ nhà họ Nguyễn của hai ông bà không xem trọng chuyện tiền bạc.”

Trông thì giống bà cụ Nguyễn như đang đau khổ cầu xin Tô Khiết, nhưng mà lời nói của bà lại rành rành để lộ ra một tin tức – Tô Khiết quấn lấy Nguyễn Hạo Thần là vì tiền của nhà họ Nguyễn.

“Bà cụ Nguyễn, bà đừng có bôi nhọ Khiết Khiết…” Hứa Dinh Dinh tức muốn nổ tung, sao có người không biết xấu hổ đến vậy chứ, sao lại có thể trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen thế này?

Sao có thể bôi nhọ Khiết Khiết của cô như vậy, không thể nhịn được nữa!!

Khiết Khiết của cô mà thèm tiền của nhà họ Nguyễn hả? Xàm xí!!

“Cô Hứa, tôi biết cô là bạn thân của Khiết Khiết, lúc nào cũng nghĩ cho Khiết Khiết, thật ra chúng tôi cũng rất thương Khiết Khiết, lúc đầu tôi cũng không phản đối việc Khiết Khiết kết hôn cùng Hạo Thần.” Bà cụ Nguyễn ngắt lời Hứa Dinh Dinh, nhưng lúc này, thái độ và cách nói năng của bà cụ Nguyễn đều rất tốt.

So với tính tình nóng nãy bây giờ của Hứa Dinh Dinh, giọng điệu của bà cụ Nguyễn thật sự là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Bà cụ Nguyễn chơi âm mưu suốt nửa đời người, Hứa Dinh Dinh đương nhiên không phải đối thủ của bà.

Hứa Dinh Dinh tức đến mặt mày đỏ gay, sao lại không biết xấu hổ đến thế? Sao lại có thể chứ?

Tô Khiết kéo tay Hứa Dinh Dinh, ý bảo Hứa Dinh Dinh đừng có gấp, cô cũng muốn xem thử rốt cuộc bà cụ Nguyễn muốn làm gì?

Lúc này tuy Hứa Dinh Dinh có một bụng lửa giận muốn phát tiết, nhưng cô chắc chắn sẽ nghe lời Tô Khiết.

Bà cụ Nguyễn đảo mắt qua nhìn Tô Khiết, vẫn cứ giả vờ yếu yếu đuối đuối, vẫn dụng giọng điệu đau khổ van nài: “Nhưng mà hai ông bà thật sự không thể không quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường nhà họ Nguyễn, suốt ba đời nhà họ Nguyễn hai ông bà chỉ có một đứa con, cũng chỉ có một thằng con trai là Hạo Thần, Khiết Khiết con không sinh nở được, nếu Khiết Khiết muốn gả cho Hạo Thần, vậy thì nhà họ Nguyễn của hai ông bà sẽ không còn đời sau nữa, cho nên bà xin con đó, xin con tha cho Hạo Thần, xin con tha cho nhà họ Nguyễn đi.”

Khi bà cụ Nguyễn nói chuyện, cũng đột nhiên quay sang Tô Khiết, khụy chân, quỳ xuống trước mặt Tô Khiết.

Mắt Tô Khiết hơi trầm xuống, mặt lại càng lạnh hơn, bà cụ Nguyễn đã từng xài chiêu này một lần khi ở bệnh viện rồi, nhưng mà khi đó trong bệnh viện không có người ngoài, cuối cùng bà cụ Nguyễn cũng không hề quỳ thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.