Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1841



Chương 1841

Đồn cảnh sát nhỏ thì sao? Đồn cảnh sát nhỏ cũng có quyền kiêu ngạo!

Tô Khiết nhìn cục trưởng Tào cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi không tới để giúp họ phá án, mà là có chuyện riêng cần giải quyết.”

“Ồ, thế còn được.” Cục trưởng Tào cuối cùng cũng được an ủi một chút, không còn cảm thấy buồn nữa.

“Chị dâu ba, chị có chuyện riêng gì vậy? Có việc gì chị cứ nói với tôi một tiếng, sao lại làm phiền chị chạy tới đồn cảnh sát thế?” Cục trưởng Tào hiểu được một số chuyện, nhưng có chuyện gì cần chị dâu phải đích thân tới đồn cảnh sát nhỉ?

Thời gian của chị dâu ba rất quý giá, chị dâu chỉ giải quyết những vụ án lớn, sao lại lãng phí thời gian vào những chuyện vụn vặt thế này?

Nếu để anh ba biết vì chuyện vặt vãnh này mà chị dâu ba chạy tới đồn cảnh sát nho nhỏ thì chắc anh ba sẽ lột da anh ta mất.

Cảnh sát Ngô nghe thấy câu này của cục trưởng Tào thì giật mình toát mồ hôi lạnh, lúc Tô Khiết mới tới anh ta còn chất vấn Tô Khiết, thật đúng là chán sống!

“Chị dâu, chị đừng quan tâm tới những chuyện vụn vặt này nữa, cứ giao cho người ở đồn cảnh sát xử lý là được rồi, nếu có chuyện gì cứ bảo họ tìm tôi.” Cục trưởng Tào không chỉ nói suông mà đã nói là làm được: “Chị dâu ba, chị bảo người phụ trách vụ án nói chuyện với tôi.”

“Cục trưởng Tào…” Cảnh sát Ngô chợt thấy da đầu tê dại, anh ta không nghĩ mọi chuyện lại phát triển thành thế này, bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đạn.

“Có chuyện gì?” Cục trưởng Tào nhìn cảnh sát Ngô, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn.

“Cục trưởng Tào, bên chúng tôi có một vụ án, tổng giám đốc Tô được coi là người nhà của người chết, chúng tôi không liên lạc được với người nhà khác của người chết nên chỉ có thể phiền tổng giám đốc Tô tới đây giải quyết.” Cảnh sát Ngô cảm thấy trời nóng đến mức trán toát mồ hôi lạnh, lúc này anh ta thật sự rất căng thẳng và lo lắng.

Anh ta sợ cục trưởng Tào không hài lòng sẽ đuổi anh ta đi, anh ta đã chăm chỉ làm việc nửa đời người ở đồn cảnh sát, nhưng anh ta không muốn mất việc, trên anh ta còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, anh ta cần nuôi gia đình.

“Vụ án đã khép lại chưa?” Khi làm việc cục trưởng Tào vẫn rất nghiêm túc.

“Ban đầu chúng tôi dự định kết án rồi nhưng vừa nãy tổng giám đốc Tô phát hiện ra một manh mối quan trọng, cho nên có thể vụ án này cần tái xét duyệt.” Cảnh sát Ngô không dám cẩu thả, vốn định cho là cái chết bất ngờ nhưng bây giờ rất có thể là bị giết.

“Mấy người đúng là gặp vận cứt chó.” Giọng điệu của cục trưởng Tào rõ ràng có phần ghen tỵ: “Chị dâu ba sẽ không bao giờ sai, cứ tiếp tục điều tra theo lời chị dâu nói đi.”

“Vâng, vâng.” Cảnh sát Ngô gật đầu lia lịa, cho dù chuyện này cục trưởng Tào không dặn dò thì họ cũng chắc chắn điều tra theo manh mối này.

Đương nhiên bây giờ cục trưởng Tào nói vậy thì họ sẽ càng phải thận trọng.

“Này, người nhà khoa tay múa chân mà lão Lý vừa nói không phải là chị dâu tôi đấy chứ?” Cục trưởng Tào đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

“Đúng là lão Lý nói tới tổng giám đốc Tô ạ.” Cảnh sát Ngô không giấu giếm, vừa nãy nhiều người thấy chuyện này như vậy nên cũng chẳng giấu được, hơn nữ cục trưởng Tào là người thông minh, anh ta không giấu được cục trưởng.

Giờ phút này cuối cùng lão Lý cũng hiểu, chỉ là hắn không ngờ người nhà kia lại là chị dâu ba của cục trưởng Tào!

Hơn nữa cục trưởng Tào còn rất tôn trọng người chị dâu này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.