Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1847



Chương 1847

Cô nhóc Đường Vũ Kỳ liếc mắt về phía phòng tắm rồi cầm lấy di động, bấm vào phím nghe, rốt cuộc có phải đàn ông hay không cứ bắt máy rồi sẽ biết.

“Cô Đường, mạo muội gọi điện thoại cho cô như vậy có hơi đường đột, mong cô hiểu cho, tôi muốn hẹn gặp cô Đường…” Không thể không nói hiệu suất làm việc của Trọng quản gia rất cao, chỉ trong thời gian ngắn đã tra ra được số điện thoại của Tô Khiết.

Đương nhiên cũng là Trọng quản gia trực tiếp hành động, vừa tra được số điện thoại, liền trực tiếp gọi luôn.

Trọng quản gia tuy rằng là đại quản gia của Quỷ Vực Chi Thành nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gọi điện thoại cho một cô gái trẻ để hẹn gặp mặt, cho nên, loại chuyện như này, Trọng quản gia thật sự chẳng có tý kinh nghiệm nào cả.

Giống Trọng quản gia như vậy điện thoại một tá thông liền trực tiếp định ngày hẹn mặt đích, thực dễ dàng bị trở thành kẻ lừa đảo, rất có có thể sẽ bị trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Đương nhiên, nếu người nhận điện thoại chính là Tô Khiết thì dù là lịch sự hay vì bản năng nghề nghiệp đi nữa thì cô hẳn là sẽ không trực tiếp cúp máy.

Dù sao giọng điệu của Trọng quản gia lúc này vẫn rất thành khẩn.

Nhưng hiện tại người nghe điện thoại không phải Tô Khiết, mà là cô nhóc Đường Vũ Kỳ.

Đường Vũ Kỳ vừa nghe là giọng đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sa sầm, nghe nói người gọi điện thoại là đàn ông lại còn muốn hẹn gặp mẹ, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trực tiếp nổi giận, không đợi Trọng quản gia nói hết câu đã cúp điện thoại.

Quả nhiên bị ba nói trúng rồi, hừ, muốn hẹn gặp mẹ ư? Có cô nhóc ở đây đừng có mơ.

Trước kia mẹ muốn hẹn hò với ai, cô nhóc sẽ không quản nhưng hiện tại thì khác, hiện tại cô bé đã nhận ba nên sẽ giúp ba đuổi tất cả những gã đàn ông có ý đồ với mẹ đi.

Trọng quản gia thấy điện thoại của mình trực tiếp bị gác máy đột nhiên cảm thấy lơ mơ khó hiểu, chuyện gì đang diễn ra vậy? Ông ta còn chưa nói xong mà…

Chẳng lẽ những lời của ông ta đã trực tiếp dọa sợ cô Đường ư?

Nghĩ đến nhiệm vụ mà thành chủ đã giao, Trọng quản gia thầm thở ra một hơi, ông cảm thấy mình có thể dịu dàng hơn một chút, chân thành hơn một chút.

Trọng quản gia lại bấm dãy số vừa rồi và thầm thề trong lòng rằng lần này ông nhất định sẽ không dọa sợ cô Đường nữa.

Nhưng điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, bên kia liền trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không nghe.

Cho nên, toàn bộ sự dịu dàng và thành khẩn mà Trọng quản gia đã chuẩn bị xong xuôi không còn đất dụng võ.

Trọng quản gia nhìn di động trong tay, đôi mắt lập tức lóe lên, lẽ nào ông ta thật sự quá đường đột sao?

Nếu không thể gọi thì gửi tin nhắn vậy, gửi tin nhắn giải thích rõ ràng sự tình.

“Cô Đường đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi là Trọng quản gia của Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ của chúng tôi muốn gặp cô Đường.” Trọng quản gia nhanh chóng soạn xong đoạn tin nhắn và gửi đi.

Trước tiên Trọng quản gia tự giới thiệu rõ ràng thân phận của mình rồi mới nói rành mạch mọi chuyện vì sợ đối phương sẽ hiểu lầm.

Cô nhóc Đường Vũ Kỳ tiểu tuy rằng chỉ mới năm tuổi, nhưng đã biết rất nhiều mặt chữ, có điều cô bé không biết Quỷ Vực Chi Thành.

Cô bé chỉ hiểu được cái gì mà thành chủ muốn gặp mẹ.

Lại còn là thành chủ nữa chứ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.