Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1926



Chương 1926

“Cô Tô, trước khi ngất tổng giám đốc có nói không muốn tới bệnh viện, hơn nữa những lần phát bệnh trước tổng giám đốc cũng đều từ chối vào bệnh viện. Cô Tô, cô mau tới đây xem thử đi, tổng giám đốc nghe lời cô nhất mà.” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, cũng may đầu óc anh ta nhanh nhạy.

Bất kể thế nào, trước lừa được cô Tô tới đây đã rồi nói sau, chỉ cần cô Tô tới đây, tổng giám đốc sẽ vui vẻ trở lại.

Còn lại cũng không cần anh ta phải lo lắng nữa, đó đều là chuyện của tổng giám đốc.

“Được, tôi lập tức qua đó.” Tô Khiết ở đầu kia điện thoại do dự hai giây, sau đó nhanh chóng đáp ứng.

Tuy bây giờ cô đang cần tới gặp người ta, nhưng nghe nói Nguyễn Hạo Thần ngất xỉu, bình thường luôn bình tĩnh như cô cũng hoảng hết cả lên rồi.

Bởi vì quá lo lắng, quá sốt ruột, nên Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều.

“Vâng, vâng, vậy cô Tô, cô nhanh lên một chút nhé.” Sau khi cúp máy, thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quá tốt, cô Tô đã đồng ý sẽ tới đây rồi, hơn nữa còn nói sẽ lập tức tới, thật sự là quá tốt mà.

“Tổng giám đốc, cô Tô nói sẽ lập tức qua đây.” Sau khi có được kết quả như mong muốn, thư ký Lưu liền vội vàng tới báo tin mừng cho tổng giám đốc nhà mình.

“Cậu nói cái gì với cô ấy?” Hai mắt cậu ba Nguyễn lập tức lóe lóe, vừa rồi anh hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy còn không nói, thư ký Lưu nói cái gì mà cô ấy lại đồng ý tới đây ngay vậy?

“Cũng không nói gì cả, chỉ nói bệnh đau dạ dày của tổng giám đốc phát tác, hơi khó chịu thôi, cô Tô lo lắng cho tổng giám đốc, liền nói sẽ lập tức qua đây thăm ngài.” Lúc này thư ký Lưu đã nói giảm nói tránh đi nhiều, hoàn toàn không nhắc tới chuyện anh ta nói với Tô Khiết cậu ba Nguyễn đau đến ngất xỉu.

Anh ta cảm thấy như vậy càng thể hiện rõ hơn sự quan tâm cô Tô dành cho tổng giám đốc.

Dù sao bất kể thế nào, cô Tô tới là được rồi mà, chỉ cần cô Tô tới đây, dựa vào năng lực của tổng giám đốc nhà mình, chẳng lẽ còn không dỗ dành được cô Tô hay sao?

Cùng lắm thì, đến lúc đó tổng giám đốc giả vờ chút là được rồi.

Uhm, chính là như thế.

“Chỉ như thế?” Chân mày cậu ba Nguyễn hơi hơi cau lại, dường như có chút không tin, nhưng sắc mặt anh lúc này lại như dẫn theo mấy phần vui sướng, cô ấy thật sự nghe thấy anh khó chịu, liền lập tức qua đây à?

Ngay cả Đường Bách Khiêm cũng không nhìn thấy?

“Đúng, chính là như vậy.” Thư ký Lưu quyết định làm người tốt đến cùng, cho nên, những chuyện không cần thiết anh ta kiên quyết không nói.

Anh ta cảm thấy vì tổng giám đốc và bà chủ, anh ta cũng đã lo nát lòng rồi.

“Ừm.” cậu ba Nguyễn nghe thấy câu trả lời chắc chắn của thư kí Lưu, thấp giọng trả lời, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, cậu ba Nguyễn lúc này đang cười khẽ.

Coi như là cô có chút lương tâm!! Còn biết quan tâm anh.

“Tổng giám đốc, tôi ra ngoài trước đây, lúc bà chủ đến công ty, tôi sẽ nói với anh…” thư ký Lưu nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc thư ký Lưu ra khỏi phòng làm việc của cậu ba Nguyễn, đúng lúc nhìn thấy Tịch Xuyên.

“Phó giám đốc Tịch, sao anh đến đây?” thư ký Lưu nhìn thấy Tịch Xuyên rất lâu rồi không xuất hiện ở công ty thì có chút bất ngờ.

“Ừ, tôi tìm anh ba bàn chút chuyện.” Tịch Xuyên thuận miệng trả lời một câu, không đợi cho thư ký Lưu phản ứng lại đã đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.