Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1944



Chương 1944

Trong phòng tắm tuy chia khu khô ướt, tuy anh ném vào như thế, quần áo không bị ướt, nhưng anh ném thẳng xuống sàn như vậy, thật sự ổn sao?

“Cậu mau mặc quần áo rồi ra đây.” Tô Khiết mắt chớp chớp, sau đó nhanh chóng nói một câu.

Nếu ném cũng đã ném vào rồi, cũng chỉ đành như thế.

“Aiya, quần áo của tớ, Khiết Khiết, cậu sao có thể đối với tớ như thế?” Trong phòng tắm, giọng của ai đó giây tiếp theo liền truyền ra.

“Trời ạ, Khiết Khiết, bộ quần áo này là bộ vào lần sinh nhật trước của tớ, cậu tặng cho tớ đó, cậu lúc đó đã chọn lựa kỹ lưỡng, tớ luôn không nỡ mặc.”

Mắt của cậu ba Nguyễn nhanh chóng nhìn sang Tô Khiết, khí tức nguy hiểm đó trong nháy mắt lan ra.

Bộ quần áo đó là quà sinh nhật Tô Khiết mua tặng cho người đo?

Quà sinh nhật cô tặng cho người khác? Một bộ quần áo?

Cô trước giờ chưa từng tặng quà sinh nhật cho anh, dựa vào đâu mà tặng cho người khác?!

Lúc này, tâm trạng của cậu ba Nguyễn rất buồn bực.

“Khiết Khiết, trái tim tớ đau quá, trái tim của tớ đang chảy máu.” Người đó ở trong phòng tắm còn đang khoa trương kêu lên.

“Cậu mau chóng mặc quần áo đi ra đây.” Tô Khiết cũng có hơi không nghe tiếp được nữa.

Trái tim đang chảy máu?

Chảy cái shit!!

Còn chưa thôi à!!

“Tại sao? Tớ còn chưa tắm xong, cậu đã nói cùng tớ tắm…” Người trong phòng tắm rõ ràng không muốn phối hợp, hơn nữa còn có xu hướng càng nháo càng to.

“Người đàn ông của tớ đến bắt gian rồi.” Tô Khiết liếc nhìn cậu ba Nguyễn, khóe môi hơi cong lên, sau đó từ từ nói một câu như vậy.

Tô Khiết cảm thấy, người trong phòng tắm đó nếu như còn quậy nữa, chắc cái mạng nhỏ thật sự khó giữ rồi.

Cho nên, cô vẫn là có lòng tốt nhắc nhở!!

Cậu ba Nguyễn vốn mặt mày đen xì nghe thấy câu đó của Tô Khiết, người đàn ông của tôi, sắc mặt rõ ràng dịu đi.

Giọng nói trong phòng tắm bỗng dừng lại, đột nhiên không có âm thanh nữa, không biết người trong phòng tắm là dọa hay như thế nào rồi.

“Á? Không phải chứ? Tớ gan nhỏ, cậu đừng dọa tôi.” Nhưng, không lâu sau, giọng nói trong phòng tắm lại truyền ra.

Miệng nói gan nhỏ, sợ hãi, nhưng lại nghe không ra một chút cảm giác sợ hãi nào.

Khóe môi của Tô Khiết không nhịn được giật giật, người này còn chưa thôi?!

“Người đàn ông của cậu sao nhanh như thế đã tìm đến cửa rồi, chúng ta đây cái gì cũng chưa có kịp làm, thật là đáng tiếc.” Giọng của người đó mang theo quá nhiều sự tiếc nuối.

Tô Khiết: “…”

Đáng tiếc tên quỷ lớn này, bọn họ thật sự muốn làm chuyện gì, chắc hai cái mạng nhỏ của bọn họ cũng đừng cần nữa.

“Không đúng nha, cậu không phải còn chưa kết hôn hay sao? Cậu lấy đâu ra đàn ông? Cậu là Khiết Khiết của tớ.” Người đó bỗng khựng lại, sau đó đột nhiên lần nữa lớn tiếng gào lên một tiếng: “Khiết Khiết, cậu từ khi nào giấu tôi đi tìm người đàn ông hoang khác?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.