Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1988



Chương 1988

“Thành chủ, có khi nào giống với lời đồn ở bên ngoài không? Cô cả nhà họ Đường lấy lùi, tiếp theo đó muốn bảo vệ cho nhà họ Đường, muốn bảo vệ cho Đường Lăng?”

Quản gia Trọng nghe thấy lời nói này thì có điều suy nghĩ, nói thẳng ra chính là nhà họ Đường muốn bỏ mặc Đường Vân Thành.

Ai cũng biết loại chuyện này, loại tình huống này không có ai có thể cứu Đường Vân Thành được, nhà họ Đường vừa động một cái sẽ chỉ làm cho nhà họ Đường cũng không thể ngóc đầu lên nổi, chẳng bằng trước tiên bảo vệ cho nhà họ Đường, ít nhất là nhà họ Đường còn có Đường Lăng.

Trương Minh Hoàng đột nhiên cầm lấy bút vẽ hạ bút xuống chỗ bị bẩn vừa nãy, vẽ được mấy nét, thế mà lại vẽ ra một phong thái có phong cách riêng.

“Ông tin không?” Trương Minh Hoàng vẽ rất nghiêm túc, cho nên câu hỏi của ông ta nghe có vẻ hơi tùy ý.

Quản gia Trọng: “…”

Ông ta tin hay không thì có gì quan trọng?

Mặc kệ ông ta có tin hay không đều không ảnh hưởng tới cô cả nhà họ Đường.

Cho nên thành chủ đây là đang xem thường ông ta,

“Tôi tin tưởng vào cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng liên tục thấy rằng thái độ, sự thiên vị của thành chủ đối với cô cả nhà họ Đường đã không có giới hạn, ông ta còn dám nói không tin tưởng cô cả nhà họ Đường nữa à?

Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, ông ta có thể nghi ngờ năng lực của công chúa bọn họ?

Nói đùa cái gì vậy?

Chút mắt nhìn đó, quản gia Trọng vẫn có!

“Vậy ông nói thử xem cô bé ấy sẽ phá cục diện này như thế nào?” Trương Minh Hoàng lại hạ bút di chuyển mấy lần, phong thái của bức chân dung càng ngày càng rõ ràng hơn.

Quản gia Trọng: “…”

Thành chủ đây là đang làm khó ông ta.

Ông ta cũng chỉ cho thấy thái độ của mình không dao động, như này cũng sai nữa hả?

Làm sao ông ta biết được tiếp theo đây cô cả nhà họ Đường sẽ làm như thế nào để phá cục diện này, dù sao thì cho đến bây giờ ông ta cũng không nghĩ ra có cách nào có thể phá được cục diện này.

Cách tốt nhất mà ông ta nghĩ đến đó chính là bỏ mặc Đường Vân Thành, bảo vệ nhà họ Đường.

“Thành chủ, người có biết không?” Lần đầu tiên quản gia Trọng có một loại xúc động muốn chống đối lại thành chủ nhà mình, nhưng mà quản gia Trọng suy nghĩ, vẫn cố gắng tỏ ra xấu hổ nhất có thể.

Thành chủ hỏi ông ta, vậy thì thành chủ có biết không?

Thành chủ không thể làm khó một mình ông ta, không thể chỉ ức hiếp một mình ông ta!

“Hư hư thật thật, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” Trương Minh Hoàng dùng bút vẽ, nhìn bức chân dung trước mặt, hiển nhiên rất hài lòng.

Vết bẩn lúc nãy đã hoàn toàn không nhìn ra nữa, ngược lại làm cho toàn bộ bức chân dung có một loại tươi mới khác lạ.

Lời nói này của Trương Minh Hoàng không biết là đang nói bức tranh của mình hay là đang trả lời câu hỏi của quản gia Trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.