Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 20



Chương 20

Sợ là sẽ muốn…

Nghĩ đến khí thế nguy hiểm khiến người ta kinh hãi của anh hôm nay, trong lòng Tô Khiết hơi run rẩy.

Mặc dù bây giờ đang là thời đại pháp luật nghiêm minh, anh không đến mức thật sự giết cô, nhưng người như anh sợ rằng có nhiều thủ đoạn hành hạ người ta đáng sợ hơn cả chết.

Cho nên, nếu cô thật sự rơi vào trong tay anh sẽ rất có khả năng đáng sợ hơn cả chết. Đến lúc đó sợ rằng cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Fuck, lại không phải là cô không cẩn thận ngủ với anh thôi sao? Cũng đâu phải cô đào mộ tổ tiên nhà anh, anh có cần theo đuổi không ngừng như âm hồn không tan, cứ nhất quyết dồn cô vào chỗ chết như vậy không?

Có cần không? Có cần không?

Cô cảm giác lúc này cô lại giống như đi trên vách đá đầy băng, sơ ý một chút sẽ tan xương nát thịt.

Bây giờ trong lòng Tô Khiết rất suy sụp nhưng trên mặt lại không dám lộ ra bất kỳ điều gì khác thường.

“Xin hỏi từ mười giờ tối hôm qua đến bốn giờ sáng nay, Cô Tô ở đâu vậy?” Cảnh sát chỉ có thể nhắc lại một lần nữa.

“Tôi không biết trả lời câu hỏi của anh thế nào.” Tô Khiết khẽ nhíu mày, trên mặt giống như có chút bối rối.

“…” Cảnh sát sửng sốt, vấn đề này huyền bí đến mức người thường không thể nào hiểu được sao?

“Phản ứng này… quả thật không có đần đồn hơn, chỉ có đần độn nhất.” Trên tầng, Cậu năm Tào nhìn phản ứng của Tô Khiết lúc này, đột nhiên có cảm giác bất đắc dĩ.

Câu hỏi rõ ràng như vậy, cô tự nhiên nghe không hiểu à?

Lông mày Nguyễn Hạo Thần thoáng động, trong con mắt càng thêm lạnh lùng thâm thúy, môi hơi mím lại cũng không biết đang suy nghĩ gì?

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô cả Tô phạm pháp sao? Tôi nghe giọng điệu của người cảnh sát giống như thẩm vấn vậy.”

“Nhìn có vẻ giống lắm. Nhưng không phải đầu óc Cô Tô này có vấn đề à? Đầu óc có vấn đề, không thể truy cứu trách nhiệm pháp luật được.”

“Không ngờ bệnh của Cô Tô lại nghiêm trọng như vậy? Thảo nào đến bây giờ vẫn không thấy Dụ Vỹ Luân xuất hiện.”

Lúc này, trong đại sảnh đã truyền đến tiếng thì thào bàn tán của mọi người.

Tô Khiết hình như không nghe thấy, từ đầu đến cuối vẫn ngây người không đổi, giống như đần độn không biết làm sao.

Cảnh sát ngược lại cảm thấy áp lực lớn như núi, trong giây lát lại không thể nào hỏi tiếp được.

“Sĩ quan cảnh sát, tôi làm chuyện gì sai sao?” Tô Khiết giống như đã lấy lại chút tinh thần, chớp chớp mắt, trong mắt đầy vẻ mờ mịt lại có chút dè dặt, có khẩn trương, có lo lắng, có sợ hại còn có phần oan ức.

Trên tầng, Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn cô, trong mắt dường như lóe lên một cái.

“Không, không.” Cảnh sát thầm thở dài. Nhìn dáng vẻ của cô, anh ta lại không đành lòng, cộng thêm dù sao việc này cũng không chính đáng nên hơi chột dạ: “Cô Tô không cần sợ, tôi chỉ hỏi thăm theo lệ thường thôi. Cô Tô chỉ cần nói cho tôi biết đêm qua cô đi đâu là được rồi.”

Giọng điệu anh ta đã không còn nghiêm túc như lúc đầu nữa.

“Đêm qua tôi đi tới câu lạc bộ Yêu Lan làm SPA xong, sau đó về nhà ngủ.” Tô Khiết tập trung suy nghĩ một lát, sau đó rất nghiêm túc trả lời, ánh mắt hồn nhiên, thái độ nghiêm túc như vậy, nếu anh nghi ngờ cũng là một loại tội lỗi đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.