Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2049



Chương 2049

Trước đây khi cô bận rộn cùng với đồng nghiệp nam, nếu như có người mệt rồi cũng sẽ đi lên giường nằm một chút, nghỉ ngơi một chút.

Cho nên Bùi Vũ Ninh lúc đó thật sự không có nghĩ quá nhiều.

Nhưng khi cô chợp mắt một giấc tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh cô có thêm một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn ôm cô nữa.

Tay của anh ta thậm chí còn đặt, nắm lấy một chỗ nhạy cảm nào đó của cô.

Chân của anh ta thậm chí còn quấn lấy chân cô nữa.

Vào giây phút đó Bùi Vũ Ninh hoàn toàn ngây người, lúc đó cả nửa ngày cô cũng chưa hồi thần lại được.

Khi cô phản ứng lại, muốn đứng dậy thì người đàn ông đó đột nhiên ôm càng chặt hơn, hơn nữa anh ta đột nhiên trở mình, trực tiếp đè lấy cô, sau đó khẽ mút một cái lên môi của cô.

Sau đó người đàn ông đang đè trên người cô mở mắt ra, rất là tự nhiên, rất là ôn nhu mà nói một câu với cô.

“Chào, bà Phó.” Người đàn ông vừa tỉnh lại, thanh âm khẽ mang chút khàn khàn, nhưng không ảnh hưởng đến việc phát âm, cho nên Bùi Vũ Ninh nghe thấy rất rõ ràng.

Có một khoảnh khắc nào đó Bùi Vũ Ninh nghi ngờ rằng thế giới này có phải đã mơ hồ rồi không, hay là cô đã xuyên việt rồi?

Cô chẳng qua chỉ ngủ chưa tới hai tiếng, mà đã trở thành bà Phó rồi?

Bùi Vũ Ninh đang định phát cáu, vừa định đá người đàn ông này xuống, sau đó tẩn cho một trận, thì sau đó người đàn ông mở đôi mắt mơ màng ra, cực kỳ vô tội mà nói: “Xin lỗi, hồi nãy ngủ mê sảng rồi.”

Vào lúc đó, Bùi Vũ Ninh có một loại cảm giác rất đệch mợ!!

Cho nên ý của anh ta là, anh ta ngủ mê sảng rồi coi cô là bà xã anh ta sao?

Nhưng anh ta có bà xã sao?

Hơn nữa đây là lý do ư? Anh ta ôm cô ngủ, còn hôn cô, một câu như vậy là xong chuyện rồi chắc.

“Xin lỗi, hồi nãy tôi cũng là quá mệt, trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường này, tôi không thể ngủ dưới đất được.” Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt càng vô tội hơn: “Tôi cũng không biết lúc tôi ngủ lại….”

Bùi Vũ Ninh: “….”

Bùi Vũ Ninh lúc đó trong lòng dù có ngọn lửa lớn đến thế nào thì khi đối diện với ánh mắt vô tội của anh ta, cũng không có phát cáu được.

Hai ngày sau đó, người đàn ông này cứ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, còn nói phải chịu trách nhiệm với cô.

Thật là xui xẻo!!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm đó, Bùi Vũ Ninh liền có thêm vài phần phòng bị với anh ta theo bản năng.

Thanh âm của Bùi Vũ Ninh rất nhỏ, nhưng thính lực của anh Phó cực kỳ tốt, vẫn mang máng nghe thấy, nhưng anh ta không có tức giận, khóe mày khẽ nhướng lên: “Đây là phòng mà tôi đặt cho cô, cho nên cô không cần đi.”

“Vậy phòng của anh đâu? Vậy anh đi đi, anh rời khỏi đi, tôi phải ngủ rồi.” Đôi con ngươi của Bùi Vũ Ninh lập lòe, sau đó theo bản năng mà kéo lấy Tô Khiết, hiển nhiên là muốn để người đàn ông đi rồi, mới cho Tô Khiết đi.

“Có một chuyện hình như cô quên rồi.” Anh Phó đương nhiên không dễ bị tống cổ như vậy, vốn dĩ anh ta chỉ đặt một phòng này, cho nên anh ta chắc chắn sẽ không đi.

Đương nhiên, anh ta cũng không thể để Bùi Vũ Ninh đi.

“Cái gì?” Sắc mặt Bùi Vũ Ninh khẽ thay đổi, mi tâm nhíu chặt lại, ở cùng nhau mấy ngày nay, cô càng lúc càng phát hiện sự âm hiểm của người đàn ông này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.