Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2150



Chương 2150

Nhưng Sở Bách Hà nhanh chóng hiểu ra, có lẽ cậu ba Nguyễn tưởng Khiết Khiết bảo cô tới đây tìm anh.

“Thật ra đồ không phải do tôi đấu, mà là người khác đấu, chính người đó bảo tôi tới nhờ cậu ba Nguyễn thanh toán dùm” Sở Bách Hà ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định nói rõ chuyện này, nếu để cậu ba Nguyễn hiểu lầm đây là ý Khiết Khiết, thì những gì bé cưng Minh Hạo nhà cô làm trong tối nay sẽ trở nên công cốc.

“Người đó là ai?” Cậu ba Nguyễn khẽ nhíu mày, anh vốn đã nghỉ ngờ Sở Bách Hà ở cùng người khác trong phòng bao số 11, lúc đó anh tưởng là Đường Bách Khiêm, nhưng Cố Ngũ đã đi điều tra, nói trong phòng không có ai khác, cũng không phát hiện ra điểm nào khác thường.

“Là Đường Minh Hạo.” Sở Bách Hà thầm thở dài, cô nhớ tới lời căn dặn của bé cưng Minh Hạo, cậu bé bảo cô nói tên cậu bé ra, nhưng lại không cho cô nói sự thật cho cậu ba Nguyễn biết, nên giờ cô chỉ có thể nói thế.

“Cô nói ai?” Lúc cậu ba Nguyễn nghe thấy cái tên Sở Bách Hà nói, sắc mặt anh bỗng thay đổi, giọng nói cũng trở nên lớn hơn, nhưng đây không phải chuyện quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất là cô có thể cảm nhận rất rõ sát khí trong giọng nói của cậu ba Nguyễn.

Đúng vậy, là sát khít Cậu ba Nguyễn vừa nghe thấy tên Đường Minh Hạo, thì đột ngột tỏa ra sát khí!

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Lúc này Sở Bách Hà thật sự hoảng rồi!

Chẳng lẽ đúng như những gì cô nói lúc trước, cha con kiếp này là kẻ thù của kiếp trước?

Nhất định là vì nghe thấy tên kẻ thù, nên cậu ba Nguyễn mới phản ứng như thế.

Thành thiếu chủ thấy Nguyễn Hạo Thần phản ứng như thế, thì khẽ nhướng mày, ây yo, xem ra có chuyện rồi, hơn nữa còn không nhỏ, vở kịch hôm nay thật náo nhiệt.

Đường Minh Hạo này là ai? Sao có thể khiến Nguyễn Hạo Thần phản ứng mạnh đến thế? Anh thật sự rất tò mò về người này.

“Đường, Đường Minh Hạo” Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Nguyễn Hạo Thần, tim Sở Bách Hà sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Thôi toang, cậu ba Nguyễn thật sự nổi giận rồi, chẳng lẽ bé cưng Minh Hạo thật sự sắp gặp họa?

*Ý cô là lúc nãy người giành đồ với tôi trong phòng bao của cô là Đường Minh Hạo” Cậu ba Nguyễn bật cười, nhưng lại là nụ cười khẩy, bởi vì Sở Bách Hà có thể nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, đồng thời cũng càng cảm nhận rõ luồng sát khí đó.

“Hả? Ừm” Sở Bách Hà thật sự không ngờ cậu ba Nguyễn lại phản ứng mạnh đến thế, cô cũng không hiểu tại sao anh lại phản ứng như thế khi nghe thấy tên Đường Minh Hạo.

Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức quan trọng nào đó.

“Anh ta giành đồ của tôi rồi, còn muốn nhờ tôi trả tiền giúp anh ta?” Cậu ba Nguyễn nhếch miệng cười, găn từng câu từng chữ khiến người nghe không khỏi run sợ.

Đường Minh Hạo? Đường Minh Hạo!

Anh vẫn chưa quên cái tên này, có lẽ sẽ không bao giờ quên.

Anh nhớ, lần đó Tô Khiết uống say luôn miệng gọi cục cưng, lúc đó anh còn tưởng cô gọi anh, nhưng qua hôm sau anh mới biết, cục cưng trong miệng cô không phải là anh, mà là người tên Đường Minh Hạo kia.

Lúc đó, anh còn gọi cho Đường Minh Hạo, rồi một người đàn ông chững chạc bắt máy.

Sau đó, anh không nhắc đến chuyện này nữa, mà cô không nói tới, nên anh tưởng chuyện này cứ trôi qua như thế, đây cũng là mong muốn của anh, dù gì bây giờ cô cũng chấp nhận anh rồi.

Giờ người đang ở trong tim cô là anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.