Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2288



Chương 2288

“Cô ta đắc ý cái gì? Có cái gì để đắc ý chứ? Không phải chỉ là công chúa của Qủy Vực Chi Thành thôi sao? Qủy Vực Chi Thành đúng là lợi hại thật, thành chủ của Qủy Vực Chi Thành cũng lợi hại, nhưng cô ta có cái gì? Không phải chỉ có một người ba tốt thôi ư?” Bình thường Sở Bách Hà cũng xem thường loại người như Trình Nhu Nhu nhất, thấy ánh mắt rõ ràng là đang khoe khoang của Trình Nhu Nhu, Sở Bách Hà bật cười thành tiếng.

“Người ba tốt này của cô ta cũng không phải người bình thường, người ba tốt của cô ta là thành chủ của Qủy Vực Chi Thành, cho nên cô ta vẫn có vốn liếng này.” Bùi Vũ Ninh cũng chướng mắt người như Trình Nhu Nhu, nhưng Trình Nhu Nhu là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, chỉ thân phận này đã đủ để cô ta cười to ra tiếng rồi.

“Không phải chỉ là mới nhận về à, có gì đặc biệt chứ, nhìn cô ta không giống thành chủ của Qủy Vực Chi Thành một chút nào, nói không chừng thật sự xét nghiệm nhầm rồi. Dù với năng lực của thành chủ Qủy Vực Chi Thành, khả năng nhầm lẫn là không lớn, nhưng việc đời khó đoán, ai có thể đảm bảo tuyệt đối không có sơ suất gì được?” Sở Bách Hà đúng là có ý kiến với Trình Nhu Nhu, nhưng Sở Bách Hà thật sự cũng nhận ra Trình Nhu Nhu không nên là con gái của Qủy Vực Chi Thành.

“Em biết chị không ưa cô ta, em cũng không ưa cô ta, nhưng chuyện chị nói là không có khả năng.” Về vấn đề chính sự, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất bình tĩnh, cô sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện Sở Bách Hà nói hoàn toàn không có khả năng.

“Tôi cũng biết là không có khả năng, nhưng tôi cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành không nên là cô ta.” Sở Bách Hà hơi nhếch môi, tỏ vẻ đáng tiếc.

“Vậy chị cảm thấy con gái của thành chủ nên thế nào?” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Sở Bách Hà thì không nhịn được cười, có đôi khi Sở Bách Hà trông giống như một đứa trẻ vậy.

“Chị cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống Khiết Khiết của chúng ta.” Trong mắt Sở Bách Hà có ánh sáng lóe lên, sau đó đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Tô Khiết, nói một câu rất hùng hồn.

Dù Sở Bách Hà nói rất hùng hồn, nhưng tuyệt đối là một lời nói theo cảm tính.

Đương nhiên nói chuyện như thế không thể xem là thật được.

Nhưng sau khi Bùi Vũ Ninh nghe thấy lời của Sở Bách Hà thì lại ngây người, Bùi Vũ Ninh cũng nhìn về phía Tô Khiết, chợt im lặng, cũng không phản bác lại lời nói của Sở Bách Hà như hai lần trước.

Anh Phó cũng ngước mắt lên nhìn về phía Tô Khiết, vẻ mặt hơi thay đổi.

Sở Bách Hà vốn dĩ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của hai người khác, cô ta cũng nhìn vào Tô Khiết.

“Mọi người đều nhìn tôi như thế làm gì?” Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều cái gì, thấy mọi người đều nhìn mình như thế thì không nhịn được cười: “Sở Bách Hà chỉ thuận miệng nói thôi, phản ứng của mọi người là thế nào vậy?”

“Tớ nhận ra lời Bách Hà nói cũng đúng lắm, tớ cũng cảm thấy con gái của thành chủ Qủy Vực Chi Thành nên giống cậu.” Bùi Vũ Ninh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong chính sự, xưa nay không làm việc theo cảm tính, lúc này lại hiếm khi phụ họa theo lời của Sở Bách Hà.

“Cậu cũng hồ đồ theo Bách Hà rồi hả.” Tô Khiết không nhịn được lắc đầu, hai người kia còn nói nữa.

Sở Bách Hà hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên đến gần Tô Khiết, nói nhỏ: “Khiết Khiết, ba em thật sự là Tô Trung Phương ư? Có phải mẹ em nhầm lẫn rồi không?”

Câu này của Sở Bách Hà chỉ là đùa giỡn, thật sự chỉ là đùa giỡn thôi.

Tô Khiết nghe thấy lời Sở Bách Hà nói thì ngây người, Tô Trung Phương cũng không phải ba ruột của cô, lần trước vì chuyện Nguyễn Bạc Vệ, cô cố ý đi xét nghiệm ADN, đã chứng minh được điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.