Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2522



Chương 2522

Chuyện của cô chủ nhỏ, bây giờ quản gia cũng mới biết, nhất thời quản gia không dám tin vào tai của mình, sao lại có người tàn nhẫn như vậy, cô chủ nhỏ là con của cậu chủ, là dòng máu của nhà họ Nguyễn, ông chủ và bà chủ sao có thể tàn nhẫn với cô chủ nhỏ như vậy?

“Bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm bọn họ, một khi tìm được sẽ đưa thẳng về đây, bất kể là người lớn hay đứa bé.” Ông Nguyễn thương lượng với bà Nguyễn xong, bèn lấy điện thoại gọi điện.

“Chuyện này nhất định không được để Hạo thần biết, vì vậy ông phải tìm người đáng tin nhất bên cạnh ông đấy.” Bà Nguyễn không kìm được mà nhắc nhở một tiếng.

“Cái này đương nhiên là tôi biết rồi, tôi sẽ không để Hạo thần biết chuyện này đâu.” Ông Nguyễn rất tự tin mà đáp, rồi bắt đầu gọi điện thoại.

Sau khi kết nối máy, ông Nguyễn lập tức dặn dò đối phương đi tìm người, tìm Tô Khiết và cả con của Tô Khiết.

Quản gia đứng ngoài cửa muốn lặng lẽ rời đi, gọi điện thoại cho Cậu Thần, bảo Cậu Thần nhắc nhở mợ chủ và cô chủ nhỏ phải chú ý an toàn.

Chỉ là có thể do ban nãy quản gia bị cuộc trò chuyện của ông Nguyễn và bà Nguyễn dọa sợ, lúc quay người không chú ý đến tình hình ở phía sau, lập tức chạm phải bình hoa ở đằng sau.

Lúc quản gia tỉnh táo lại thì đã xong chuyện rồi, bình hoa rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

Bình hoa vỡ không phải vấn đề nghiêm trọng nhất, bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất là tiếng bình hoa vỡ quá lớn, đã làm kinh động đến ông Nguyễn và bà Nguyễn ở bên trong.

“Ai đó? Ai đang ở ngoài?” Lúc này ông Nguyễn gần như đã gọi xong điện thoại rồi, những điều nên dặn dò thì đều đã dặn dò, đột nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài, sắc mặt của ông Nguyễn lập tức thay đổi.

Ánh mắt của bà Nguyễn cũng thay đổi rõ ràng.

Chuyện ban nãy bọn họ bàn luận, nếu bị người khác nghe thấy, vậy thì không hay rồi.

“Là tôi.” Quản gia biết mình không thể rời đi được, tay chân ông ta đã già nua cả rồi, không thể đi nhanh được, hơn nữa khắp nơi nhà họ Nguyễn đều có camera giám sát, cho dù bây giờ ông ta rời đi, cũng sẽ bị bắt lại nhanh thôi.

Quản gia đành phải miễn cưỡng bước vào phòng khách.

“Ông ở bên ngoài làm gì? Ông qua đây bao lâu rồi?” Ông Nguyễn nhìn quản gia, ánh mắt rõ ràng có vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lẽo.

“Tôi mới tới, không cẩn thận làm vỡ bình hoa rồi.” Lúc này quản gia vẫn còn sợ hãi với chuyện ban nãy mình nghe được, nên đã vô thức nói dối.

“Không phải bảo ông đi tiễn khách sao? Tiễn khách cũng không cần lâu đến vậy chứ?” Ông Nguyễn lạnh lùng nhìn thẳng vào quản gia, rõ ràng không tin lời quản gia nói.

“Tôi tiễn khách xong có đi dạo trong vườn một lúc.” Quản gia thầm hít sâu một hơi, khống chế lại sự hoảng loạn trong lòng, ban nãy ông ta đi tiễn khách, vốn định nhân cơ hội gọi điện cho cậu chủ, nhưng ông ta không mang theo máy, điện thoại của ông ta ở phòng khách, nên tiễn khách xong ông ta đã lập tức quay trở về, muốn về phòng khách lấy điện thoại… rồi gọi điện cho cậu chủ

Nhưng quản gia không thể ngờ được, ông ta lại nghe được một cuộc nói chuyện đáng sợ đến vậy.

“Ông Mạnh, ông làm ở nhà họ Nguyễn được hơn bốn mươi năm rồi nhỉ? Chúng tôi cũng hiểu ông, ông nói dối tôi vẫn luôn nhìn ra, ban nãy ông nghe thấy cả rồi đúng không?” Bà Nguyễn lại nói thẳng ra, hiển nhiên bà ta cũng rất nghi ngờ ban nãy quản gia đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Tôi, tôi không…” Quản gia cúi thấp đầu, không dám nhìn bà Nguyễn, có lúc bà Nguyễn còn tinh tế và thông minh hơn ông Nguyễn.

Quản gia thật sự sợ bị bà Nguyễn nhìn thấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.