Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2546



CHƯƠNG 2546

Bà không có ý kiến gì về Nguyễn Hạo thần, ngược lại còn vô cùng hài lòng, nghĩ đến những chuyện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã làm, bà cụ Đường cũng đau lòng thay cho Nguyễn Hạo thần.

“Đúng rồi, nếu nói vậy, thật ra ba mới là người hạnh phúc nhất đó.” Đường Vũ Kỳ lập tức nở nụ cười, cười tươi rói.

“Đúng vậy, ba hạnh phúc nhất.” Nguyễn Hạo thần ôm cô con gái vào lòng, cũng mỉm cười, sắc mặt đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Anh thật sự rất hạnh phúc, có bọn họ, anh đã vô cùng thỏa mãn rồi, cho dù dùng cả thế giới để đổi với anh, anh cũng sẽ không đổi.

“Ba hạnh phúc nhất, cả gia đình chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc nhất.” Đường Vũ Kỳ lập tức hoan hô.

Nghe Đường Vũ Kỳ nói, mấy người ngồi trong phòng khách không nhịn được cũng mỉm cười theo, không khí nặng nệ lúc nãy đã bị cuốn bay đi hết.

Đường Minh Hạo nhịn không được cong môi, cậu bé lại nhìn em gái đang được Nguyễn Hạo thần ôm vào lòng, tuy có chút hâm mộ, nhưng dù sao cũng là em gái, cậu bé nên nhường nhịn em, cho nên ba ôm em cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Hơi chậm chân ở bên ngoài một lúc, Tô Khiết vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cảnh hòa thuận vui vẻ như thế này, Tô Khiết lập tức ngẩn ra, tình hình sao thế này?

Ông cụ Nguyễn tổ chức cuộc họp ký giả công bố chuyện hôn nhân, chuyện này lớn như thế, theo lý thuyết nhà họ Đường không thể không biết được đúng không?

Tô Khiết dời mắt nhìn TV vẫn còn đang phát sóng, trên TV đang chiếu tin tức, tuy không phải cảnh truyền hình trực tiếp ông cụ Nguyễn công bố chuyện hôn nhân, nhưng cũng đủ để chứng tỏ lúc nãy chắc chắn người nhà họ Đường đã nhìn thấy được.

Thấy được còn vui vẻ như thế sao?

Dựa theo tính tình của bà ngoại thì hình như không thể nào?

Lúc trước khi ở bên ngoài, cô còn lo Nguyễn Hạo thần đi vào sẽ bị bà ngoại làm khó làm dễ, lúc đó cô vừa lúc có một cuộc điện thoại, vốn cô định bảo Nguyễn Hạo thần chờ cô vào cùng, nhưng Nguyễn Hạo thần lại bảo cô đừng quan tâm đ ến anh, anh tự vào được.

Tô Khiết vẫn rất lo lắng, cho nên nhanh chóng nói chuyện xong, lập tức vội vàng lại đây, cô còn tưởng cô sẽ nhìn thấy cảnh chiến trường ngập mùi thuốc súng, không ngờ lại sẽ nhìn thấy tình hình thế này.

Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo thần đang ôm con gái, Đường Minh Hạo đứng một bên, con gái cười tươi rói, tuy Đường Minh Hạo vẫn còn đang xụ mặt xuống, nhưng môi rõ ràng đang cong lên, Nguyễn Hạo thần cũng đang mỉm cười.

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng ấm áp, hình ảnh như thế này thật sự quá tốt đẹp.

“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Đường Vũ Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra Tô Khiết, hưng phấn hô to: “Ba, mẹ về rồi, ba có thể buông con xuống được rồi, ba nên đi ôm mẹ.”

Người trong phòng khách nghe Đường Vũ Kỳ nói thế đều nhịn không được bật cười.

“Con bé này sao mới có chút xíu, học mấy thứ này ở đâu đấy.” Bà cụ Đường cong môi cười, không còn chút tức giận nào nữa.

“Bé Vũ Kỳ nói đúng đó, Hạo thần nên đối xử tốt với Tô Khiết của chúng ta.” Phạm My vô cùng đồng ý với những gì Đường Vũ Kỳ nói, con cái quan trọng, nhưng hai vợ chồng cũng phải nên trân trọng lẫn nhau.

“Bác gái nói đúng lắm.” Nguyễn Hạo thần cười đáp lời, có một số lời không cần người khác nói, anh cũng đều hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.