Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2657



Chương 2657

“Các anh làm gì vậy? Các anh muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện đấy, là phòng bệnh, là phòng bệnh của ông cụ Nguyễn! Người Diêm Môn các anh để cậy thế bắt nạt người ta hay sao?” Một bảo vệ bị chặn lại nên nóng nảy, hét lên.

Người của Diêm Môn thì chẳng để ý anh ta, vẫn đứng yên ngăn trước mặt bọn họ, lại khiến cho những bảo vệ đó không vào được.

Nhóm phóng viên thấy thì trong lòng càng tự tin, mấy công ty truyền thông cùng phát sóng trực tiếp.

“Mấy người định làm gì…” Bà cụ Nguyễn cũng sắp giận điên lên, nhưng bây giờ mấy công ty truyền thông đều đã trực tiếp, mỗi một động tác của bà ta đều bị mọi người nhìn thấy, thế nên bà ta phải kiềm chế.

Vì nguyên do lúc trước bà ta không kiềm chế là vì bà ta biết những phóng viên này không phát sóng trực tiếp, bà ta cũng rất chắc chắn là không được bà ta cho phép thì những phóng viên này không dám nói bậy bạ.

Nhưng bây giờ vừa phát sóng trực tiếp thì rất nhiều chuyện không bị khống chế nữa, thế nên bà cụ Nguyễn nhất định phải biết kiềm chế.

Đường Minh Hạo không để ý đến bà cụ Nguyễn nữa, bây giờ nó chẳng muốn nói thêm điều gì với bà cụ Nguyễn nữa. Đường Minh Hạo quay sang nhìn phóng viên, đôi mắt đen láy nhìn phóng viên ở đây, môi chuyển động, nói rõ từng chừ: “Mọi người đều biết là cách đây không lâu Nguyễn Hạo thần đã mở họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Nguyễn.”

“Đúng thế, chúng tôi biết mà, lúc ấy chúng tôi đều ở đó.” Nhóm phóng viên nghe được lời của Đường Minh Hạo thì gật đầu liên tục.

“Nguyễn Hạo thần vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn thì ông cụ Nguyễn té xỉu, sau đó thì gọi cấp cứu.” Đường Minh Hạo nói tiếp, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của nó rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.

“Nhà họ Nguyễn, người có thân phận như ông cụ Nguyễn đều có bác sĩ riêng. Ông cụ Nguyễn đã đến tuổi này rồi thì chắc chắn bác sĩ riêng cũng vào nhà ở rồi, dù là không ở trong nhà thì chắc chắn gọi là đến ngay, tốc độ chắc chắn nhanh hơn gọi cấp cứu. Nhưng tại sao bà cụ Nguyễn lại bỏ gần tìm xa? Bác sĩ riêng không thể nào kém cạnh bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện được, rốt cuộc bà cụ Nguyễn có ý định gì đây?” Đường Minh Hạo bắt đầu phân tích từng cái một, mỗi một cái đều chỉ ra, nói rất rõ ràng, rất dễ hiểu.

“Tình hình khi đó cấp bách nên phản ứng đầu là gọi cấp cứu.” Bà cụ Nguyễn nheo mắt lại, trong mắt lạnh lùng hơn, dù biết đứa bé này là con của Hạo thần thì bà ta cũng không cho phép nó làm bừa.

“Sai rồi, vào lúc cấp bách thì phản ứng đầu tiên của con người là làm chuyện theo thói quen bình thường, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện mà bình thường không làm. Nếu cháu là người có thân phận như ông cụ Nguyễn thì chắc là đời này chẳng bao giờ gọi cấp cứu đâu? Đây chắc chắn là lần đầu ấy nhỉ?” Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói của bà cụ Nguyễn thì cười mỉm, lời nói của bà cụ Nguyễn lừa người thường thì được, chứ muốn lừa nó ư? Không đơn giản vậy đâu.

Mẹ của nó là chuyên gia tâm lý học tội phạm, vả lại còn là người giỏi nhất nữa, đương nhiên là nó cũng học được không ít.

Hiển nhiên là bà cụ Nguyễn không ngờ Đường Minh Hạo lại nói như thế, phản ứng của đứa bé này quá nhanh, quá thông minh, trong tình huống này thì người lớn bình thường cũng không nghĩ đến chuyện này, sợ rằng người lớn bình thường còn chẳng có mạch suy nghĩ rõ ràng như đứa bé này.

Đứa bé này đúng là không đơn giản.

“Nhà họ Nguyễn của bà cũng là…” Đương nhiên phản ứng đầu tiên của bà cụ Nguyễn là phải phản bác, chắc chắn là bà ta không thể bị một đứa bé chặn họng được.

“Có vài lời, cháu khuyên bà cụ Nguyễn nên nghĩ kĩ rồi hẵng nói, chuyện trong nhà chính của nhà họ Nguyễn có bác sĩ riêng hay không chỉ cần điều tra là biết. Đương nhiên, chuyện nhà họ Nguyễn có gọi cấp cứu hay không cũng chẳng khó tra lắm đâu.” Đường Minh Hạo thấy bà cụ Nguyễn muốn cãi lại, không nhịn được bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.