Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2658



Chương 2658

Lời nói này của Đường Minh Hạo đã chặn họng bà cụ Nguyễn, vì Đường Minh Hạo nói rất đúng, trong nhà chính nhà họ Nguyễn có bác sĩ riêng thật, mà sự thật là trước giờ nhà họ Nguyễn chưa hề gọi cấp cứu, bởi vì với thế lực của nhà họ Nguyễn, với thân phận của ông cụ Nguyễn thì chẳng cần phải gọi cấp cứu làm gì.

Đúng như Đường Minh Hạo nói, tài nghệ của bác sĩ riêng nhà họ Nguyễn không hề thua kém bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện, hơn nữa nhà họ Nguyễn cũng có một số thiết bị dùng cho cấp cứu, tất cả đều không thua kém gì ở bệnh viện.

“Hơn nữa, với thân phận của ông cụ Nguyễn, nếu đột nhiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như ngất xỉu thì chắc chắn sẽ đưa đến các bệnh viện tư vừa tiên tiến vừa sang trọng, vả lại nhất định sẽ đưa ông cụ Nguyễn đến bệnh viện mà bình thường ông cụ Nguyễn thường đi. Bởi vì bệnh viện mà ông cụ Nguyễn thường đi mới biết rõ tình hình của ông cụ Nguyễn nhất, mới có thể tiến hành cấp cứu kịp thời.” Đường Minh Hạo lại chỉ ra một điểm nữa, điểm này cũng rất có sức thuyết phục.

Sắc mặt của bà cụ Nguyễn đúng là đã thay đổi, nhất thời cảm thấy lồng ngực hơi khó thở, muốn nói gì đó nhưng không nói được gì, bởi vì bà ta phải thừa nhận những gì mà đứa bé này nói đều đúng cả.

“Theo cháu biết thì bình thường ông cụ Nguyễn đều kiểm tra ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Trác, hơn nữa mỗi lần đều do Trác Hiểu Lam kiểm tra sức khỏe, chắc hẳn mọi người ở đây đều rõ ràng y thuật của Trác Hiểu Lam. Ở thành phố A này chẳng có y thuật của bác sĩ nào sánh được Trác Hiểu Lam.” Lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến người ta bất ngờ thêm lần nữa, ngay cả bệnh viện mà ông cụ Nguyễn thường đến để khám sức khỏe mà nó cũng biết, có thể thấy được trước khi tới nó đã chuẩn bị đầy đủ.

Môi bà cụ Nguyễn mấp máy, rồi cũng không nói ra chữ nào, bởi vì những gì mà Đường Minh Hạo nói khiến bà ta nhất thời không thể phản bác.

Bình thường bà ta rất giỏi ăn nói, bình thường bà ta cũng rất biết suy tính, còn có rất nhiều cách, nhưng giờ này bà ta lại nhận ra khi đối mặt với một đứa bé, bà ta lại không có sức đỡ.

Đứa bé này liệt kê từng cái một, suy luận rõ ràng thế kia, khiến bà ta không tìm được chỗ nào để phản bác, đương nhiên điều quan trọng là bà cụ Nguyễn không ngờ Đường Minh Hạo lại giỏi thế, nhất thời bị sốc và vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

“Có bác sĩ riêng lại không cần, có bệnh viện hiểu rõ tình hình của ông cụ Nguyễn lại không đi, có bác sĩ giỏi giang rất hiểu rõ tình hình của ông cụ Nguyễn cũng không chọn mà bà cụ Nguyễn lại chọn gọi cấp cứu, xin hỏi bà cụ Nguyễn, nguyên nhân của nó là gì?” Đường Minh Hạo không cho bà cụ Nguyễn nhiều thời gian để suy nghĩ, hỏi hết câu này đến câu khác.

“Cháu nghĩ chỉ có một nguyên nhân này thôi.” Tuy Đường Minh Hạo đang hỏi bà cụ Nguyễn, nhưng cũng chẳng mong mỏi bà cụ Nguyễn sẽ trả lời, cậu biết người như bà cụ Nguyễn ấy, sợ rằng thấy quan tài rồi mà vẫn chịu quay đầu.

Nếu để bà cụ Nguyễn trả lời thật thì bà cụ Nguyễn nhất định sẽ tìm đủ loại lí do mà tranh cãi.

“Cái nguyên nhân mà cháu nghĩ, mọi người đều đoán được cả rồi.” Đường Minh Hạo không chờ bà cụ Nguyễn lên tiếng mà nhìn sang phóng viên: “Đương nhiên là bà cụ Nguyễn muốn làm to chuyện, to đến mức người xung quanh đều biết hết cả.”

“Đầu tiên là gọi cấp cứu, rồi lập tức để phóng viên biết, sau đó phóng viên sẽ đi cùng à cụ Nguyễn, cứ thế bà cụ Nguyễn sẽ cho phóng viên vào cùng mà không hề ngăn cản. Sau khi đến bệnh viện, phóng viên sẽ vây quanh ông cụ Nguyễn, bà cụ Nguyễn sẽ đồng ý phỏng vấn của phóng viên, rõ ràng là bà cụ Nguyễn sợ mọi người không biết chuyện này. Thêm nữa là ông cụ Nguyễn đã xỉu rồi, còn được người ta đưa đến bệnh viện mà bà cụ Nguyễn vẫn có thể nhận phỏng vấn của phóng viên, còn trả lời nhiều câu hỏi như thế được, lại còn trả lời rất cặn kẽ, chuyện này đúng là quá giỏi rồi.” Lúc Đường Minh Hạo nói lời này, đôi mắt chuyển sang chỗ bà cụ Nguyễn và nhìn bà cụ Nguyễn, lúc này rõ ràng trong lời nói của Đường Minh Hạo chứa mấy phần chế nhạo.

“Trong tình hình bình thường, người có thân phận như ông cụ Nguyễn đây, nếu người xảy ra chuyện thật thì sẽ cố hết sức giấu đi, vì người có thân phận như ông cụ Nguyễn thì sự an nguy của ông ấy ảnh hưởng đến cổ phiếu của Nguyễn thị. Hiện tại thì phần lớn cổ phần của Nguyễn thị đều nằm trong tay ông cụ Nguyễn, trước đó Nguyễn Hạo thần đã nói tuyệt đối không lo chuyện công ty nữa. Chuyện ông cụ Nguyễn đột nhiên bị bệnh rồi nằm viện mà truyền đi thì chắc chắn cổ phiếu ngày mai của Nguyễn thị sẽ rớt giá, thế nên nếu ông cụ Nguyễn bị bệnh thật thì bà cụ Nguyễn sẽ cố mà giấu. Nhưng mà bà cụ Nguyễn lại khiến mọi người đều biết chuyện, rốt cuộc có ý định gì đây?” Ánh mắt của Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, lời nói này đã khiến cho bà cụ Nguyễn hoàn toàn sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.