Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2678



Chương 2678

Trước đây bà ta có lần cảm thấy trong người khó chịu, biết Cổ Vũ rất giỏi nên đi thẳng vào bệnh viện, muốn yêu cầu ông ta khám bệnh cho mình. Nhưng bà ta chờ cả ngày vẫn không gặp được ông ta.

Bây giờ thằng nhóc này nói Cổ Vũ sẽ tới trong một giờ, quả thật là chuyện buồn cười nhất mà bà ta nghe được trong thời gian gần đây!

Bây giờ thằng nhóc này nói Cổ Vũ sẽ tới trong một giờ, quả thật là chuyện buồn cười nhất mà bà ta nghe được trong thời gian gần đây!

Thằng bé này thật sự là quá tự cao tự đại, cũng không biết mình có bao nhiêu bản lĩnh.

Đến lúc đó, nó không mời được Cổ Vũ thì chuyện này sẽ càng náo nhiệt hơn. Bà ta hoàn toàn có thể nói thằng bé này vẫn luôn hồ đồ. Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, bà ta không tin mình không đối phó được một thằng nhóc đầu gấu này.

Lúc này, bà cụ Nguyễn càng nghĩ càng đắc ý, tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, còn suýt bật cười.

Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường rõ ràng cũng có suy nghĩ giống bà cụ Nguyễn. Ông cũng cho rằng một đứa trẻ con không thể mời Cổ Vũ tới được.

Cậu của thằng bé này cũng không thể có bản lĩnh cao như vậy. Người quen của Tô Khiết lại càng không có ai có thể có bản lĩnh đó. Ngay cả Nguyễn Hạo thần cũng không làm được.

Ngoại trừ là người có quan hệ rất thân thiết với Cổ Vũ mới mời được ông ta. Nhưng ông nghe nói tính tình ông ta kỳ quái, không thích qua lại với người khác, cũng không có bạn bè nào.

Đừng nói là thằng nhóc này, cho dù là ông tự đi cũng không mời nổi.

Cho dù là người của tám gia tộc lớn đi cũng không có tác dụng gì. Cho dù Cổ Vũ ở trong bệnh viện của tám gia tộc lớn nhưng chưa chắc đã nghe lời của tám gia tộc lớn.

Nhưng ông nghe nói Cổ Vũ tới bệnh viện của tám gia tộc lớn là vì một người đặc biệt có uy tín và danh vọng trong tám gia tộc đã mời ông ta. Có lẽ người có uy tin lớn nhất, thần bí nhất trong tám gia tộc lớn mới có thể mời được Cổ Vũ.

Chẳng qua thằng bé này chắc chắn là con của Tô Khiết. Với quan hệ của cô không thể quen biết với người của tám gia tộc lớn, tất nhiên cũng sẽ không thể nhờ bọn họ giúp đỡ. Về phần người có uy tín nhất trong tám gia tộc lớn kia, sợ rằng người bình thường muốn gặp cũng không gặp được. Với thân phận của Tô Khiết như vậy, lại càng chẳng thể tới gần.

Ông cụ Nguyễn nghĩ đến những điều này thì cũng thấy yên tâm. Nếu thật sự để thằng nhóc này mời được Cổ Vũ tới đây, ông cũng không biết nên hạ màn thế nào.

Nhà họ Đường.

“Bảo bối Minh Hạo bảo Lăng đi mời Cổ Vũ giúp, nó có thể mời được sao? Tính tình ông ta như vậy, sợ rằng chưa chắc đã nể mặt Lăng.” Bà cụ Đường không khỏi lo lắng, sốt ruột.

“Hay ông giúp một tay, tự mình đi qua đó một chuyến.” Bà cụ Đường nhìn sang ông cụ Đường: “Trước đây chính là ông mời ông ta đến bệnh viện của tám gia tộc lớn. Có lẽ ông đi sẽ…”

“Bà tưởng ông ta sẽ nghe lời tôi à?” Ông cụ Đường lắc đầu: “Năm đó, tôi đã dùng hết ân tình mới mời được ông ta qua. Bây giờ, ông ta chắc chắn sẽ không nghe đâu.”

“Ông ta còn chẳng nể mặt ông, vậy Lăng làm sao có thể mời được ông ta chứ?” Bà cụ Đường nghe thấy ông cụ Đường nói vậy thì càng sốt ruột hơn: “Nhưng không thể làm lỡ chuyện của Minh Hạo được. Ông nhìn dáng vẻ của bà cụ Nguyễn đi. Bây giờ bà ta đã bắt đầu đắc ý rồi, rõ ràng xác định Minh Hạo không thể mời được Cổ Vũ tới. Nếu đến lúc đó Lăng không thể mời Cổ Vũ tới bệnh viện số 1, Minh Hạo nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị bà ta bắt nạt mất.”

Bà cụ Đường biết bà cụ Nguyễn tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.

“Những chuyện bà nói, tôi đều hiểu cả. Nhưng với tính tình của Cổ Vũ, tôi có đi hay không cũng vậy thôi. Tôi hiểu ông ta rất rõ mà.” Ông cụ Đường không phải không muốn đi, mà biết rõ mình đi căn bản cũng không có tác dụng gì.

“Vậy làm sao bây giờ?” Bà cụ Đường sốt ruột, đang ngồi trên ghế sô pha chợt đứng phắt dậy: “Lẽ nào cứ chờ Minh Hạo nhà chúng ta bị đám người bà cụ Nguyễn bắt nạt sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.