Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2761



Chương 2761

Có điều mặc dù tính cảnh giác của Trác Thanh không cao bằng bọn họ, nhưng mà Trác Thanh cũng không ngu ngốc, ngược lại Trác Thanh vô cùng thông minh, cho nên người xa lạ muốn đặt thứ gì đó ở trên người của Trác Thanh tuyệt đối là chuyện không thể. Cho nên nếu như thật sự trên người của Trác Thanh bị gắn máy nghe lén, vậy thì rất có thể là người quen với Trác Thanh, thậm chí là người mà Trác Thanh vô cùng tin tưởng.

Đương nhiên giáo sư Cổ cũng là như vậy.

Tô Khiết nghe thấy lời nói của Đường Lăng, trong lúc nhất thời không lên tiếng, phân tích này của Đường Lăng vô cùng có khả năng, ngày hôm qua hai người bọn họ điều đến bệnh viện giúp Đường Minh Hạo, sau đó lại trực tiếp đến nhà họ Đường.

Một điểm quan trọng nhất là lúc Đường Minh Hạo ở bệnh viện có phát trực tiếp, lúc đó Đường Minh Hạo đang gọi điện thoại cho Đường Lăng nói là muốn mời cậu hai Trác và giáo sư Cổ, cho nên chỉ cần người đó nhìn thấy video liền biết cậu hai Trác và giáo sư Cổ cũng sẽ đến bệnh viện.

Cho nên đã để máy nghe lén ở trên người của bọn họ, hoàn toàn rất có thể là như vậy.

“Vậy thì con cảm thấy sẽ là giáo sư Cổ hay là Trác Thanh?” Hiển nhiên Đường Vân Thành cũng rất đồng ý với cách nói của Đường Lăng, chỉ là đến cùng người nào bị đặt máy nghe lén, vấn đề này cũng rất quan trọng.

Bởi vì bạn bè của giáo sư Cổ và Trác Thanh không giống nhau, người mà hai người bọn họ quen biết, người mà hai người bọn họ thân thuộc đều không giống nhau.

“Ngày hôm qua là con tự mình đi tìm giáo sư Cổ, lúc đó chỉ có một mình ông ta ở trong phòng làm việc, không có người nào khác, con nói với ông ta nói chuyện của Minh Hạo, ông ta liền lập tức chạy đến bệnh viện, cho nên khả năng ra tay ở trên người của giáo sư Cổ không lớn cho lắm, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trước khi con đến đó thì đã có người ra tay.”

Người là do Đường Lăng đã tự mình mời, Đường Lăng đã tìm hiểu tình huống, nhưng mà cũng không thể đảm bảo hoàn toàn được.

“Đừng suy đoán nữa, trực tiếp gọi điện thoại hỏi đi, hỏi sau khi Minh Hạo gọi điện thoại cho bọn họ thì trong khoảng thời gian đó có đã gặp người nào, có tiếp xúc với người nào không?” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc trực tiếp dứt khoát, mặc dù Đường Vân Thành cũng biết gọi điện thoại hỏi người khác chuyện này là có chút không tốt, nhưng mà không điều tra rõ ràng người ở phía sau, nói không chừng sẽ lại làm ra chuyện gì đó.

“Được rồi, để con gọi điện thoại.” Đường Lăng cũng đồng ý cách làm của Đường Vân Thành, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Đường Lăng gọi điện thoại cho giáo sư Cổ trước.

“Giáo sư Cổ, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài, ngày hôm qua trong vòng mười phút tôi đi tìm ông, ông có gặp những người khác không thế?” Điện thoại được kết nối, Đường Lăng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi.

Giáo sư Cổ bị Đường Lăng hỏi thì có chút ngơ ngác, nhưng mà vẫn nhanh chóng trả lời lại: “Không có, ngày hôm qua tôi không có cuộc phẫu thuật, hôm qua cũng không có bệnh nhân hẹn trước, cho nên ngày hôm qua tôi vẫn luôn ở trong phòng làm việc một mình, thẳng cho đến khi cậu đi tìm tôi, đừng nói là trong mười phút, trong một tiếng đồng hồ cũng không có người nào tới tìm tôi, tôi cũng chưa từng gặp người nào khác.”

“Vậy trong quá trình ông rời khỏi phòng làm việc đi đến bệnh viện có gặp người nào khác không, có người nào chủ động chào hỏi với ông hay không?” Đường Lăng lại hỏi một câu, dù sao thì giáo sư Cổ đi khỏi phòng làm việc, anh cũng không có đi theo.

“Không có, lúc đó tôi vội vã chạy đến bệnh viện, cho dù có người chào hỏi với tôi thì tôi cũng không có thời gian để ý tới.” Giáo sư Cổ vẫn trả lời rất nhanh, trả lời gọn gàng, lúc đó ông ta vội vã đi nhận học trò, làm sao có thời gian để ý đến cái khác.

“Trong quá trình ông rời khỏi phòng làm việc đến phòng bệnh của ông cụ Nguyễn, có người nào khác đụng ông không?” Đường Lăng vẫn không yên lòng như cũ, có khi nào có ai đó giả vờ như không cẩn thận mà đụng phải giáo sư Cổ, sau đó thừa cơ gắn đồ lên trên người của giáo sư Cổ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.