Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2854



Chương 2854

“Chị không phải là nói không có ảnh sao, trong điện thoại của em có ảnh, em đưa anh cho Hạo Thần, để Hạo thần đi tra.” Trác Thanh nhìn thấy hành vi của Trác Hiểu Lam, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra thật sự là cô ta làm.

Nếu không phải là cô ta thì cô ta không có cần phải hoảng như vậy, càng không cần giằng lấy điện thoại của anh ta.

“Ảnh của chị em dựa vào đâu mà tự ý làm chủ đưa cho người khác.” Trác Hiểu Lam tuy biết hành vi thất thố của mình, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng tâm thái của cô ta thật sự là tốt, lúc này vẫn cái dáng vẻ có lý chẳng sợ.

Trác Hiểu Lam cầm điện thoại của Trác Thanh, trực tiếp xóa ảnh bên trong đi.

“Trác Hiểu Lam, chị cho rằng chị xóa số ảnh này thì không sao rồi hả? Hạo thần tùy tiện đều có thể lấy được ảnh của chị, chị làm như thế căn bản chính là tựa lừa dối mình, hơn nữa lộ ra sự chột dạ của chị.” Giọng nói lúc này của Trác Thanh rõ ràng có hơi lạnh, rõ ràng Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng trong lòng của Trác Thanh đã có đáp án.

Lúc này Trác Thanh chỉ cần vừa nghĩ tới đáp án này thì trong lòng có một loại cảm giác sắp nghẹt thở, anh ta thế nào cũng không ngờ vậy mà là chị gái của anh ta hại Viên Ngữ thành ra như này.

Trác Hiểu Lam không những năm đó đã chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, bây giờ còn hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, Trác Hiểu Lam rõ ràng biết tình cảm mà anh ta dành cho Viên Ngữ, Trác Thanh cũng không biết khi Trác Hiểu Lam làm những chuyện này có từng nghĩ tới anh ta hay không.

“Trác Hiểu Lam, chị chột dạ cái gì? Chị đã làm gì để chột dạ như vậy?” Trác Thanh nheo mắt nhìn Trác Hiểu Lam, trong đôi mắt thấp thoáng tia lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vậy mà không có một chút áy náy, thậm chí còn có dáng vẻ hiển nhiên đó?

Nhưng Trác Hiểu Lam che đậy có tốt hơn nữa, cũng không thể che đậy hết sự chột dạ của cô ta.

“Chị có gì để chột dạ chứ.” Trác Hiểu Lam đã xóa hết ảnh trong điện thoại của Trác Thanh, thần sắc lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng mọi khi, tuy lời của Trác Thanh khiến cô ta buồn bực, nhưng trên mặt cô ta không có lộ ra một chút khác thường.

“Chị nếu không có chột dạ, chị tại sao sợ em đưa ảnh cho Hạo thần.” Trác Thanh thấy cô ta vậy mà vẫn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt càng lạnh hơn vài phần: “Chị nếu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ đưa ảnh của chị cho Hạo thần, để chủ tiệm xác nhận.”

“Chị cái gì cũng không có làm, không cần mấy người chứng minh chị trong sạch gì cả, chị cũng không có thời gian để lãng phí với mấy người.” Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh.

 

 

Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh. Giọng nói của cô ta rất nhạt, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, sau đó chính là dáng vẻ của người không có chuyện gì.

Trác Hiểu Lam sau khi nói xong bèn lần nữa cất bước muốn rời đi.

“Nếu cô Trác không phối hợp, vậy thì chúng tôi chỉ có báo cảnh sát, để cảnh sát tới hoàn thành những chuyện này.” Nguyễn Hạo thần vào lúc Trác Hiểu Lam cất bước chân đầu tiên thì lại mở miệng, Nguyễn Hạo thần sớm đã nghĩ tới việc Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không phối hợp.

Vốn dĩ anh ta còn màng tới quan hệ với Trác Thanh, còn muốn cho Trác Hiểu Lam cơ hội cuối cùng, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết rồi.

Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Nguyễn Hạo thần muốn báo cảnh sát thì bước chân rõ ràng đã cứng nhắc, cô ta cũng biết sự việc ngày hôm qua đã xảy ra án mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn xảy ra án mạng, cô ta chỉ là muốn bức điên người đó, ai ngờ người đó sau khi nổi điên vậy mà nhảy lầu chết rồi.

Nếu đã xảy ra án mạng, nếu Nguyễn Hạo thần báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ lập tức lập án, lập tức điều tra, tới lúc đó cô ta cho dù không muốn phối hợp cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.