Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2899



Chương 2899

“Cảm ơn, người anh em.” Nguyễn Hạo thần nhìn về phía Cố Ngũ ngồi dưới đất, còn có Trác Thanh và Đầu To nằm trên đất, trong giọng nói tràn đầy biết ơn!!

Nguyễn Hạo thần biết rõ nếu không có ba người bọn họ liều mạng bảo vệ cho Tô Khiết thì chỉ sợ không chờ được đến lúc anh đến, Tô Khiết đã xảy ra chuyện, ít nhất là không tránh khỏi bị thương.

“Lão đại, anh đã cứu chúng tôi, nếu anh không kịp thời đến đây thì chúng tôi đã sớm nổ tung thành mảnh nhỏ, người nên nói cảm ơn phải là chúng tôi.” Cố Ngũ hơi ngồi thẳng người, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn, cho nên không đứng lên nổi.

“Cố Ngũ nói rất đúng, Hạo thần, cảm ơn cậu.” Trác Thanh vẫn nằm trên mặt đất, giang hai chân ra, lúc này mặc dù Trác Thanh nói cảm ơn nhưng trong giọng nói mang theo áy náy.

Tất cả mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam gây ra, Trác Hiểu Lam vốn nổ tung bọn họ trong biệt thự, bọn họ chạy khỏi biệt thự, Trác Hiểu Lam lại sắp xếp người đến giết bọn họ.

Trác Hiểu Lam làm những chuyện quá mức tàn nhẫn, làm cho người ta không thể nhịn được nữa!!

Mặc dù Trác Hiểu Lam không nương tay với anh ta, không quan tâm đ ến sự sống chết của đứa em trai này, nhưng Trác Hiểu Lam vẫn là chị anh ta, cho nên Trác Thanh thật sự xấu hổ với mọi người.

“Tôi đưa mọi người đến bệnh viện trước.” Nguyễn Hạo thần hiểu ý của anh ta, chuyện này vốn không thể trách Trác Thanh, Trác Hiểu Lam làm những chuyện này nên anh sẽ tìm Trác Hiểu Lam tính sổ, không liên quan đến Trác Thanh.

Trác Thanh vẫn nằm trên mặt đất không động đậy, hai mắt từ từ nhắm lại, rõ ràng muốn che giấu cảm xúc của mình.

“Đúng rồi, Viên Ngữ đã tỉnh lại.” Nguyễn Hạo thần nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhanh chóng nói thêm một câu.

Trác Thanh nhanh chóng mở mắt ra, sau đó xoay người lại ngồi dậy, con ngươi lập tức sáng lên: “Thật sao, cô ấy đã tỉnh lại sao?”

“Anh cảm thấy em sẽ nói đùa mấy chuyện này sao?” Nguyễn Hạo thần liếc anh ta một cái, Nguyễn Hạo thần nhìn dáng vẻ của Trác Thanh thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là Viên Ngữ đã tỉnh lại.

“Anh mau đến bệnh viện đi, nếu không thì mất máu đến chết, không gặp được người ta nữa.” Cậu ba Nguyễn hiếm khi khuyên nhủ, trình độ khuyên nhủ vẫn còn dùng được.

“Tôi cầm máu trước, cũng giúp Cố Ngũ và Đầu To cầm máu, sau đó đến bệnh viện.” Lúc này cậu hai Trác khôi phục sức sống, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện cầm máu, Viên Ngữ đã tỉnh lại, anh ta không thể xảy ra chuyện được.

Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của cậu hai Trác thì không nhịn được cười, thật là tốt, còn sống thật là tốt, dáng vẻ tràn trề sức sống thật là tốt.

“Ba Viên Ngữ đâu? Ông ấy không sao chứ?” Trác Thanh nhanh chóng cầm máu cho mấy người, sau đó nhớ tới ba Viên Ngữ được bọn họ mang ra ngoài.

“Còn ngất ở đó.” Cố Ngũ nhìn người nằm dưới đất ở phía xa, cũng may mục tiêu của người kia là bọn họ, cho nên không bắn về phía ba Viên Ngữ, vì thế ba Viên Ngữ không bị thương.

Cũng may là ba Viên Ngữ còn ngất xỉu, vẫn chưa tỉnh lại, nếu không thì không, nói không chừng dọa ông ta tái phát bệnh tim.

“Đưa người lên xe đến bệnh viện trước.” Lúc này cả đám đều là bệnh nhân, hiện tại việc đầu tiên là phải đến bệnh viện.

Bởi vì mấy người Cố Ngũ và Trác Thanh bị thương, cho nên Nguyễn Hạo thần muốn cõng ba Viên Ngữ lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.