Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2913



Chương 2913

“Có phải con bị bệnh không? Sắc mặt con kém quá.” Mẹ Lâm nhìn cô, gương mặt bà ấy hằn lên nỗi lo lắng.

“Con không sao đâu.” Lâm Bối nhìn mẹ, cô không nhiều lời.

“Nếu như con không khỏe thì đi lấy chút thuốc uống đi, đừng để càng lúc càng nặng, bây giờ Đại Vương Tử rất tin tưởng con, đi đâu cũng dắt con theo, nếu như vì bệnh mà làm chậm trễ công việc không hay đâu, nhưng mà, với tình hình hiện tại của con cũng không tiện đi bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị lộ thì phiền phức lắm.” Mẹ Lâm không khỏi lẩm bẩm.

“Biết rồi.” Đột nhiên Lâm Bối cảm thấy bực mình, không biết có phải là vì mang thai không, gần đây cô rất dễ nổi nóng.

“Con bị cảm à? Mẹ đi lấy thuốc cảm cho con.” Dường như mẹ Lâm không hề nhận ra sự bực bội của Lâm Bối, bà ấy đi lấy thuốc cảm tới cho cô.

“Nếu như con không bị cảm mà bị bệnh khác thì sao? Mẹ không sợ hại sức khỏe của con à?” Từ trước đến nay Lâm Bối luôn nghe lời của mẹ, chưa cãi lại bao giờ, nhưng hiện tại cô thấy mẹ đích thân đi lấy thuốc cảm cho mình, chẳng biết vì sao mà lại hơi bài xích.

Mẹ Lâm ngẩn người, bà ấy nhìn Lâm Bối, chớp chớp mắt rồi cười khẽ: “Trước giờ Bối vẫn luôn khỏe mạnh, sẽ không bị bệnh gì khác đâu, cùng lắm chỉ bị cảm mà thôi.”

Nghe thấy mẹ mình nói thế, đột nhiên Lâm Bối cảm thấy buồn cười, trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh?

Sao mẹ biết trước giờ cô vẫn luôn khỏe mạnh kia chứ?

Mấy năm nay vì giả làm đàn ông, cô chưa từng đi kiểm tra sức khỏe, mấy năm nay, dù là mắc phải bệnh gì thì cô đều ở trong nhà chịu đựng cho qua.

Mấy năm nay, cô đi theo Đại Vương Tử, để được Đại Vương Tử xem trọng và tin tưởng, cô không thể không ép mình làm rất nhiều chuyện, ví dụ như uống rượu.

Ai mà không biết uống rượu sẽ tổn hại đến sức khỏe kia chứ, huống hồ chi cô còn là con gái, nhưng có một vài nơi cô không thể không uống được.

Mặc dù tửu lượng của cô rất tốt, nhưng mỗi lần uống nhiều rượu thì đều thấy khó chịu, cũng vì uống rượu trong khoảng thời gian dài nên dạ dày cô thường xuyên đau.

Có một lần, vì uống quá nhiều rượu, sau khi trở về dạ dày của cô đau vô cùng, hôn nữa lúc ấy cô còn nôn ra máu, cô biết chắn chắn rằng dạ dày của mình đã chảy máu rồi.

Lúc ấy cô thật sự đau đến mức chết đi sống lại, nhưng khi đó cũng chẳng thấy mẹ đưa cô vào bệnh viện.

Cô biết mình không thể làm lộ thân phận, biết một khi đi bệnh viện thì sẽ bị bại lộ ngay, cô cũng biết sự kiêng dè của mẹ.

Nhưng đôi khi cô không khỏi bật cười, lỡ đâu cô chết thì sao?

Thật ra Lâm Bối biết cho dù cô chết thì cũng không thể bị bại lộ, bởi vì một khi thân phận của cô bị bại lộ, người chết không chỉ có một mình cô.

Trước kia, cô cũng liên tục nói với bản thân cho dù có thế nào cũng không được để lộ thân phận, cho dù có chết cũng không thể.

Nhưng không biết tại sao, sau khi mang thai, dường như cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.

“Nào, uống thuốc đi con, khỏi bệnh ngay thôi mà.” Mẹ Lâm thấy Lâm Bối uể oải tinh thần, bà ấy đoan chắc cô bị cảm.

“Con không uống.” Lâm Bối nhìn viên thuốc cảm trong tay mẹ mình, cảm giác bài xích càng lúc càng trở nên rõ ràng, thậm chí giọng nói của cô không khỏi cao vút lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.