Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2927



Chương 2927

Lâm Bối không biết lúc này Đường Lăng đã đi ra chưa nữa? Chẳng biết Đường Lăng đã đi luôn chưa?

Cô muốn nhìn, nhưng lại sợ bị Đường Lăng phát hiện, thế nên cô nói với mình chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa.

Chờ thêm chút nữa thì chắc chắn Đường Lăng đã rời khỏi sân bay rồi, đến lúc đó cô có thể đi ra ngoài, cô vừa hay có thể rời khỏi sân bay!!

Lúc này Đường Lăng đã đi vòng ra phía sau chỗ nghĩ, anh thấy Lâm Bối trốn sau chỗ nghỉ, nhưng lúc này Lâm Bối đang quay lưng lại với Đường Lăng nên không nhìn thấy Đường Lăng, Đường Lăng thì đứng bên cạnh cô nhìn cô.

Lúc này Đường Lăng đã đi vòng ra phía sau chỗ nghĩ, anh thấy Lâm Bối trốn sau chỗ nghỉ, nhưng lúc này Lâm Bối đang quay lưng lại với Đường Lăng nên không nhìn thấy Đường Lăng, Đường Lăng thì đứng bên cạnh cô nhìn cô.

Môi Đường Lăng nhẹ nhàng vểnh lên, cười không ra tiếng, chẳng biết là tức hay thấy thú vị, Đường Lăng cứ thế mà đứng đó, không gọi Lâm Bối, anh muốn xem xem Lâm Bối muốn làm gì.

Lâm Bối không xoay người, không nhìn ra sau, lòng dạ cô đang nghĩ đến chuyện Đường Lăng đi hay chưa, thế nên không nhận ra sự bất thường.

Thêm một lúc nữa, Lâm Bối cảm thấy giống như đã một tiếng trôi qua, Lâm Bối tính thời gian, cảm thấy lúc này chắc Đường Lăng đã đi rồi. Trước giờ Đường Lăng làm việc rất mau chóng, lúc này Đường Lăng không thể nào ở lại sân bay lâu.

Lâu thế mà không thấy Đường Lăng tìm tới, vậy tức là ban nãy Đường Lăng không phát hiện ra cô.

Lâm Bối thầm thở phào, nhưng cô vẫn không yên lòng lắm, để cẩn thận nên cô không lập tức đi ra khỏi phía sau chỗ nghĩ mà thò đầu ra, nhìn tới lối vào.

Lâm Bối nhìn quanh cũng không thấy Đường Lăng đâu, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đường Lăng đã đi rồi.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô thì nhướng mày, vậy tức là cô cảm thấy đã thành công trốn được anh?

Đường Lăng im lặng đi tới sau lưng cô, chỉ đứng cách cô chưa đến một mét, sau đó bỗng nói, “Nhìn gì vậy?”

“Nhìn người đi…” Lúc này Lâm Bối mới thở phào nhẹ nhõm, trong khi đang thả lỏng, nghe thấy có người hỏi thì trả lời theo bản năng.

Nhưng cô chưa nói xong thì đã nhận ra chuyện không đúng, ai đang hỏi cô vậy?

Giọng nói này? Giọng nói này?

Sao nghe quen thế nhỉ?

Ừ, đúng là rất quen.

Ánh mắt Lâm Bối lóe lên, giọng nói này? Giọng nói này?

Là của Đường Lăng?

Giọng nói của Đường Lăng rất đặc biệt, cô biết lúc này mình không nghe nhầm.

Giọng nói vang lên từ sau lưng, thế nên người này đang ở sau lưng cô.

Tức là lúc này Đường Lăng đang ở sau lưng cô?

Nghĩ đến khả năng này khiến người Lâm Bối cứng ngắc, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối là muốn chạy trốn.

Tránh khỏi bên cạnh Đường Lăng, cách xa Đường Lăng.

Nhưng may là cô vẫn còn lí trí, cô biết rõ, trong tình huống này cô không thể thoát được, hơn nữa nếu lúc này cô mà trốn thì càng khó mà giải thích chuyện này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.