Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2929



Chương 2929

“Tôi đang vội, tạm biệt.” Đường Lăng không nói gì mà chỉ nhìn cô như thế, càng khiến cho Lâm Bối cảm thấy áp lực, Lâm Bối cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa.

Nếu là lúc trước thì cô đã không sợ như lúc này, ít nhất cô vẫn còn chống lại được. Nhưng giờ thì không, cô biết từ sau khi mang thai thì cảm xúc của cô rất không ổn định, dễ bị kích động, hơn nữa thỉnh thoảng đầu óc còn đình công.

Thế nên cô phải nhanh chóng đi, nhanh chóng rời khỏi.

Cùng với khi nói, Lâm Bối kéo vali của mình rồi định xoay người đi.

Một tay khác của Đường Lăng nhanh chóng vươn ra, ngăn phía bên kia của Lâm Bối, chặn động tác của Lâm Bối lại.

Cứ thế, Đường Lăng chẳng khác gì hoàn toàn dồn Lâm Bối lên chỗ nghỉ, là tư thế dồn đối phương vào chân tường đúng chuẩn.

Nghiêm Vũ đứng sau lưng trợn trắng mắt, cậu Đường nhà anh ta?

Cậu Đường nhà anh ta đang làm gì vậy?

Đây là một người đàn ông, sao cậu Đường nhà anh ta lại làm thế với một người đàn ông?

Nhưng mà người đàn ông đó cũng nhỏ nhắn quá, bị cậu Đường ôm lại, nếu không nhìn áo quần thì đúng là rất xứng đôi.

Thôi thôi, xứng gì mà xứng, đây là đàn ông!!

Lâm Bối bị anh ta vây lại như thế, hơi thở đàn ông của anh phả ra khiến cô sắp không thở nổi, cô cảm thấy trái tim mình chẳng bị khống chế nữa, đập mạnh như sắp lao ra ngoài.

“Sao phải trốn tôi? Hả?” Giọng nói của Đường Lăng đột nhiên trầm lại, không còn hài hước như ban nãy, mà lại như dịu dàng hơn.

Anh cảm thấy người phụ nữ này không đúng, với sự thông minh và tỉnh táo của cô lúc thường thì không thể nào làm ra chuyện đã thấy được anh mà còn trốn anh.

Hơn nữa, ban nãy cô cáu kỉnh, giọng nói của Đường Lăng không khỏi dịu dàng lại.

Nghiêm Vũ nghe thấy lời nói của cậu Đường nhà mình thì nhất thời rất ngạc nhiên sợ hãi, đây là lần đầu anh ta thấy cậu cả nhà mình nói chuyện dịu dàng thế đó.

Nhưng sao lại đối xử như thế với một người đàn ông?

Sao lại như thế với một người đàn ông?!

Phía sau chỗ nghỉ hơi tối, ban nãy Nghiêm Vũ không đi qua, Lâm Bối cứ quay lại về phía sau, khi Lâm Bối xoay người lại thì Đường Lăng vây lại, thế nên Nghiêm Vũ cũng không nhìn thấy tướng mạo của Lâm Bối, chỉ nhìn áo quần thì là đàn ông.

“Ai… Ai trốn anh? Sao tôi phải trốn anh?” Lâm Bối vừa nghe thế thì lập tức nóng nảy, giọng nói không khỏi to hơn, nhất thời suýt quên phải cố gắng thấp giọng, đột nhiên đổi giọng khiến cô suýt dùng giọng nữ.

Cũng may cô phản ứng kịp thời.

Tuy Đường Lăng biết cô là nữ, nhưng lúc này trong sân bay vẫn còn người khác, nếu để người ta nghe được thì không xong.

“Vậy thì ban nãy em đang làm gì?” Đường Lăng nghe thấy sự phản ứng vội vàng này của cô thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên!!

“Cho nên vừa rồi cô làm gì vậy?” Đường Lăng nhìn thấy phản ứng vội vã phản bác của cô, nhìn thấy cô bởi vì lo lắng mà sắc mặt cũng dần dần ửng đỏ, khóe miệng Đường Lăng khẽ câu lên.

Phản ứng hiện tại của người con gái này so với trước kia càng đáng yêu hơn biết bao nhiêu. Mặc dù ngữ khí rất hung giữ nhưng anh không hiểu sao chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô quá đáng yêu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.