Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2930



Chương 2930

“Tôi không có làm gì cả.” Lâm Bối theo bản năng phản bác lại, cô đã hoàn toàn ý thức được hôm nay cô đã làm ra một việc ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, tới mức không có thuốc nào cứu được nữa, vì vậy cô dứt khoát đập vỡ chiếc bình này.

Hiện tại cô sẽ không thừa nhận, anh thích thì tin mà không tin thì thôi!

“Rõ ràng đã bước vào cửa, nhìn thấy tôi, lại lập tức đi ra ngoài, sau đó trốn sau cái đình nhỏ còn lén lút nhìn trộm. Cô nói xem có phải cô đang trốn tránh tôi không? Nếu đúng là như vậy, cô cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Đường Lăng là người đẳng cấp thông minh, càng huống hồ gặp Lâm Bối làm ra chuyện này quá mức rõ ràng, Đường Lăng không cần nghĩ ngợi cũng hiểu, đều có thể nói ra toàn bộ quá trình một cách rõ ràng.

Trong lòng Lâm Bối rất hoảng loạng, nghe thấy lời nói của Đường Lăng khiến cô càng lo lắng, cô chỉ cảm thấy trái tim mình như không chịu khống chế nữa mà muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Từ trước tới giờ đầu óc cô vẫn luôn rất thông minh, nhưng vì sao lúc này lại trở nên ngưng trệ, hiện giờ, sự bình tĩnh mà cô vẫn luôn tự hào lúc này đã biến mất.

“Vì sao tôi phải giải thích cho anh, anh là gì của tôi? Tránh ra, tôi cần phải đi.” Trong lòng Lâm Bối cũng rất rõ ràng, Đường Lăng tuyệt đối không phải người dễ lừa như vậy, cho nên trước đó cô trốn tránh là bởi vì cô biết chuyện này không thể giải thích một cách rõ ràng được.

Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, cũng không có cách giải quyết. Vậy chi bằng dứt khoát không cần phải giải thích, không cần phải nói rõ phải trái.

Đường Lăng nghe thấy lời nói của cô, đầu tiên là ngẩn người sau đó đột nhiên cười lên. Anh dịch người tiến gần lại cô thêm chút, khóe miệng hơi cong lên, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Cô nói xem, tôi là gì của cô? Hửm?”

Lúc này, Đường Lăng nói rất nhẹ, rất nhu hòa, anh cách cô rất gần, Lâm Bối cảm thấy lời nói của anh, hơi thở của anh từng chút từng chút phả lên bên tai cô, khiến cô cảm thấy nhột, giống như một chiếc lông chim khẽ phe phẩy ở bên tai cô vậy.

Cả người Lâm Bối lập tức cứng ngắc, động đều không dám động, nhất thời mím chặt miệng, nói cũng không dám nói.

Lúc trước cô và Đường Lăng không có quan hệ, cho dù đã xảy ra chuyện vào đêm đó nhưng bọn họ đều là người trưởng thành cho nên cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nhưng mà hiện giờ, cô đang mang thai, là con của Đường Lăng.

Lúc này, Đường Lăng lại nói ra mấy lời như vậy, cô cảm thấy vô cùng chột dạ!

Bởi vì chột dạ, cho nên tâm vô cùng hoảng sợ!

Vốn dĩ Đường Lăng vẫn còn nửa câu chưa nói hết, anh vốn muốn nói, vậy rốt cuộc tôi là gì của em, lại khiến cho em phải trốn tránh tôi như vậy?

Nhưng khi anh nhìn thấy phản ứng của Lâm Bối, đôi mắt lập tức lóe lên, đêm lần trước đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô thẳng thắn nói với anh, giữa hai người bọn họ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Bây giờ cô lại phản ứng như vậy?

Nghiêm Vũ đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cậu chủ nhà mình không ngừng ép người đàn ông vào trong ngực, khoảng cách càng ngày càng gần, hơi thở rõ ràng càng ngày càng đậm, Nghiêm Vũ trợn trừng mắt nhìn.

A A A A A!

Cậu Đường nhà cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?

Làm sao có thể như vậy được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.