Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2940



Chương 2940

Rốt cuộc thì cậu chủ nhà mình muốn làm gì!?

Lâm Bối cáu, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, lại còn nói muốn đến ở nhà cô?

Đó là chuyện không thể nào. Anh thấy tiện còn cô thì không. Không nhắc đến chuyện khác, chỉ mỗi chuyện cô đang mang thai.

Phản ứng nôn mửa khi mang thai của cô rất mạnh, nếu Đường Lăng đến ở nhà cô thật nhất định sẽ phát hiện ra.

Lâm Bối nghĩ đến việc mang thai thì đột nhiên phát hiện hình như cô không có cảm giác buồn nôn một thời gian rồi.

Từ sau khi gặp Đường Lăng, cô không hề có cảm giác buồn nôn, cũng không hề lộ ra phản ứng bất thường nào trước mặt anh.

Vì trước đó cô đã nôn hết đồ ăn đã ăn sao?

Hay là vì cô chỉ nghĩ cách trốn anh nên bị di dời sự chú ý, cho nên mới không có phản ứng mạnh như vậy?

Lâm Bối không biết là vì lý do gì, nhưng không có phản ứng buồn nôn là chuyện tốt, tránh để anh phát hiện. Nếu sau này cô không hề xuất hiện phản ứng nôn mửa nữa mới là tốt nhất.

Lâm Bối cứ nghĩ về việc mang thai nên hơi mất tập trung, nhất thời không nói gì, cũng không đi tiếp.

“Đang nghĩ gì thế? Tập trung như vậy?” Đường Lăng thấy cô đứng đó ngẩn người thì lại không nhịn được muốn cười. Trước đây cô là người thông mình lanh lợi biết bao, sao bây giờ lại đứng ngẩn người trong sân bay thế này?

“Không có gì.” Lâm Bối phục hồi tinh thần, trong lòng lại hoảng hốt, cô nhất định không thể để Đường Lăng biết chuyện cô mang thai được.

“Đi thôi, tôi đưa anh tới khách sạn. Anh không muốn ở Quốc Tân thì tôi dẫn anh tới khách sạn khác.” Lâm Bối không nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho Đường Lăng rồi rời khỏi đây.

Đường Lăng hơi sững sờ, hình như hơi bất ngờ, bất ngờ vì con người chua ngoa vừa nãy bây giờ lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Nói thật thì anh càng thích dáng vẻ chua ngoa của cô trước đây hơn.

Lúc này rõ ràng cô đã ngoan ngoãn hơn nhưng lại xa cách hơn, hơn nữa anh cũng biết cô chỉ muốn nhanh chóng tống cổ anh đi.

Đường Lăng đang định nói gì thì Lâm Bối đột ngột xoay người nhìn về phía anh: “Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, anh không mệt nhưng tôi mệt. Tôi muốn nhanh chóng về nghỉ ngơi, được chứ?”

Lâm Bối mệt mỏi thật sự, mấy ngày nay cô đã không ăn uống tử tế, cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, giờ lại muộn thế này, nếu không phải có ý nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây chống đỡ, chỉ sợ cô đã chẳng còn sức rời khỏi sân bay này.

Chỉ là không ngờ rằng cô bị giày vò tới hơn nửa đêm, tất cả đều là vô ích. Hơn nữa chuyện càng xui xẻo hơn là chạm mặt Đường Lăng.

Vừa nãy cô còn suy nghĩ tránh mặt anh kiểu gì, sau khi bị anh phát hiện thì phải bịa lý do gì gạt cho qua chuyện, thế nên cô vẫn luôn căng thẳng. Nhưng nếu chuyện đã vậy rồi thì cô cũng không cần căng thẳng làm gì nữa, có thể thả lỏng hơn rồi. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, không còn cả sức đi đường.

“Đi thôi, tìm một khách sạn gần đây.” Đường Lăng biết cô muốn nhanh chóng tống cổ anh đi, nhưng anh cũng nhìn ra cô mệt mỏi, thế nên không nỡ giày vò cô thêm nữa.

Lâm Bối hơi bất ngờ, hình như cô không ngờ tới Đường Lăng sẽ dễ dàng đồng ý như vậy. Cô vốn nghĩ anh sẽ tìm cách làm khó cô, dù sao đây cũng là chuyện đại vương tử căn dặn, Đường Lăng có yêu cầu thế nào cô cũng phải nghe theo.

“Cậu Đường, không cần tôi gọi xe sao?” Nghiêm Vũ làm trợ lý của anh đương nhiên không phải để trưng. Nghe ý cậu Đường là biết hiển nhiên anh không muốn làm phiền tiểu vương tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.