Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2982



Chương 2982

Ông suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng không chấp nhận được cháu trai của mình thích đàn ông, nhưng ông cũng không coi thường loại tình cảm này.

Bà cụ Đường nhìn ông, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ông cụ Đường thở dài một hơi ngồi trên sofa, tóc bạc trên đỉnh đầu rơi xuống vài sợi, cả một đời chưa từng thấy qua cảnh tượng nào, nhưng cũng chưa từng thấy buồn rầu như vậy, ông cảm thấy từ hồi trẻ đến giờ tóc mình vẫn luôn khỏe mạnh có thể là vì chuyện này mà rụng hết mất.

“Hay là đi tìm Khiết Khiết nghĩ cách?” Bà cụ Đường nhìn ông như vậy hơi đau lòng, nhưng khi nghĩ đến những chuyện của Đường Lăng, lại càng đau đầu hơn.

“Đi tìm Khiết Khiết nghĩ cách? Khiết Khiết có thể làm gì? Hơn nữa Lăng Tử vẫn luôn giữ bí mật chuyện này, không nói cho người khác biết, chúng ta làm sao có thể nói cho người khác biết được.” Ông cụ Đường từ chối đề nghị của bà, mặc dù lúc này trong lòng rất lo lắng, nhưng không còn cách nào nữa, ông cũng không thể cứ nói cho người khác biết chuyện này, Khiết Khiết cũng không được, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Đường Lăng!

“Hơn nữa với tính cách của Khiết Khiết, nếu con bé biết Lăng Tử thật sự thích đàn ông, biết Lăng Tử nghiêm túc, Khiết Khiết có thể sẽ ủng hộ hai người ở bên nhau, bà để Khiết Khiết nghĩ cách căn bản cũng vô dụng.” Ông cụ Đường từ từ lắc đầu, bất lực than thở.

Bà cụ Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy thật có thể như vậy.

“Vậy chúng ta cũng không làm gì, không xía vào sao?” Bà cụ Đường nhìn ông cụ Đường thử dò xét hỏi một câu.

“Chúng ta có thể làm gì? Chúng ta phải quản thế nào?” Khi ông cụ Đường ngẩng đầu cảm giác tóc ông lại rụng thêm mấy sợi rồi, ông phỏng đoán thật có thể bởi vì chuyện này buồn đến hói đầu.

“Nếu Lăng Tử thật sự ở bên đàn ông, vậy chắc chắn không thể có con, nhất định sẽ bị đoạn hậu.” Lúc bà cụ Đường nghĩ đến chuyện này, thần sắc lại rõ ràng thay đổi mấy lần, những người ở tuổi của bà vô cùng xem trọng chuyện nối dõi tông đường.

“Chuyện đoạn hậu cũng là thứ yếu, chuyện như của Lăng Tử, coi như chúng ta không cứng rắn chia rẽ bọn họ, con đường của Lăng Tử cũng sẽ rất khó khăn.” Trong con ngươi của ông cụ Đường thêm mấy phần nặng nề, dù sao chuyện như vậy cũng không được thế tục tiếp nhận, đặc biệt là ở đất nước bọn họ.

Bà cụ Đường nghe ông cụ Đường nói, trong lòng càng khó chịu hơn, bà cũng ngồi xuống ghế sofa, sau đó hai người cũng không nói lời nào, cứ ngồi yên lặng như vậy, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiếng thở dài bất lực, có của ông cụ Đường, cũng có của bà cụ Đường.

Lúc Tô Khiết xuống lầu thấy tình cảnh như vậy.

“Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì sao?” Tô Khiết nhìn bọn họ, trong lòng hoảng sợ, sau khi cô trở về nhà họ Đường đây là lần đầu tiên thấy trạng thái như vậy của hai ông bà, kể cả khi Đường Lăng xảy ra chuyện bọn họ cũng không như vậy!

Lần trước cậu xảy ra chuyện lớn như vậy ở Hải Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người cũng không như vậy !

Đặc biệt là ông cụ Đường, là người cho dù trời sập xuống mắt cũng không nháy, nhưng bây giờ biểu cảm của ông là thế nào?

Đầy vẻ buồn rầu, thất bại chán chường, từng tiếng than thở này rốt cuộc là chuyện gì?

Mà giờ phút này bà cụ Đường cảm giác cả người tựa hồ đều hỗn độn, giống như bị câu hồn vậy…

Cho nên, bây giờ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Nghe thấy tiếng của Tô Khiết, hai người cùng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Khiết, sau đó hai người cùng từ từ lắc đầu một cái.

Động tác của hai người đều rất chậm chạp, nhưng lại đồng nhất khác thường, cảm giác giống như là luyện rất nhiều lần vậy, đồng bộ khác thường.

Tô Khiết thấy động tác này của bọn họ, hơi ngơ ngác, nhưng cũng hơi kinh ngạc, đây rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.