Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2991



Chương 2991

Trước đây không lâu Trịnh Hùng cũng mới biết tin tức này, vốn anh ta còn đang nghi ngờ, nhưng bây giờ biết tình huống bên nước R, lập tức biết đây nhất định đều là thành chủ đang xả giận cho Trình Nhu Nhu.

Bây giờ thái độ của Trịnh Hùng đối với Trình Nhu Nhu tốt hơn, chịu nhịn giúp Trình Nhu Nhu nghĩ kế: “Nếu cô thật sự muốn Nguyễn Hạo thần có ấn tượng tốt với mình, có thể giúp nhà họ Nguyễn, giúp Nguyễn Hạo thần giải quyết phiền toái ở nhà họ Nguyễn.”

“Nhà họ Nguyễn, là Nguyễn thị sao?” Bùi Doanh khẽ run, trong con ngươi nhanh chóng lóe lên mấy phần khác thường.

“Ừ, còn có ông cụ Nguyễn.” Trịnh Hùng cũng không chú ý sự khác thường của Bùi Doanh: “Xem ra lần này thành chủ thật sự nổi giận, cũng là vì xả giận cho Trình Nhu Nhu.”

“Vậy chúng ta lại đến thăm ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, bây giờ bọn họ còn thiếu một người giúp người khi gặp nạn.” Bùi Doanh giấu khác thường trong con ngươi, cô ta biết lúc này không phải lúc đố kỵ, Trình Nhu Nhu là cô ta đưa về, bây giờ Trình Nhu Nhu có thể được thành chủ thừa nhận, đây cũng là kết quả cô ta hy vọng thấy nhất, hơn nữa cứ như vậy, cô ta muốn làm cái gì cũng không cần cố kỵ.

Cho nên, bây giờ cô ta cũng rất muốn trợ giúp Trình Nhu Nhu đạt được nguyện vọng, dĩ nhiên Bùi Doanh càng là vì để Tô Khiết đau khổ, mặc dù những tin tức trên mạng liên quan tới cô cả nhà họ Đường bây giờ đã được mọi người đều biết, nhưng Bùi Doanh hiểu rõ quan hệ của Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần, cô ta biết Tô Khiết thích Nguyễn Hạo thần.

Nếu Trình Nhu Nhu thật sự đoạt được Nguyễn Hạo thần, đến lúc đó Tô Khiết nhất định sẽ rất đau khổ, cô ta muốn để Tô Khiết cũng nếm thử mùi vị của đau khổ đó.

“Nhưng lần trước Nguyễn Hạo thần tổ chức họp báo tuyên bố dứt bỏ quan hệ với nhà họ Nguyễn rồi, chúng ta bây giờ đi thăm hỏi ông cụ Nguyễn còn hữu dụng không?” Suy nghĩ của Trình Nhu Nhu rất đơn giản, nhưng lần này khó có được nghĩ tới điểm chính.

“Cô cho là anh nói dứt bỏ quan hệ thì thật sự dứt bỏ, xí nghiệp Nguyễn thị lớn như vậy, ai nỡ cứ từ bỏ như vậy, huống chi bây giờ thành chủ lại đả kích Nguyễn Hạo thần khắp nơi, đến lúc đó Nguyễn Hạo thần không có đường lui, nhất định phải trở lại Nguyễn thị, cho nên hỏi thăm ông cụ Nguyễn là rất cần thiết.” Trịnh Hùng cảm thấy là một người đàn ông, đứng ở lập trường của một người đàn ông, anh ta hiểu rõ đàn ông nhất.

Tài sản lớn như vậy, không ai có thể bỏ qua, mà phụ nữ giống như quần áo, có ai ngu sẽ vì một người phụ nữ mà bỏ tài sản lớn như vậy?

Trịnh Hùng cảm thấy Nguyễn Hạo thần càng giống như làm dáng một chút, chắc là vì gây khó dễ ông cụ Nguyễn.

Dẫu sao nhà họ Nguyễn chỉ có một người có năng lực như Nguyễn Hạo thần, Nguyễn Hạo thần chắc là khẳng định ông cụ Nguyễn cùng Nguyễn thị đều không thể thiếu anh, cho nên mới cố ý giả vờ.

Cuối cùng, Nguyễn Hạo thần khẳng định vẫn phải về nhà họ Nguyễn, đến lúc đó tất cả của Nguyễn thị khẳng định vẫn là của Nguyễn Hạo thần.

“Được, vậy tôi đi ngay.” Trình Nhu Nhu nghe Trịnh Hùng phân tích như vậy lập tức đồng ý.

“Vậy cô tìm một cơ hội cùng cô ấy đến nhà họ Nguyễn.” Trịnh Hùng lập tức dặn dò Bùi Doanh.

Bùi Doanh nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ kế hoạch kế tiếp.

Nước R.

Trong khách sạn, Lâm Bối ngủ một mạch đến chín giờ sáng mới tỉnh lại, khi cô mở mắt ra còn hơi mơ hồ, chẳng qua là trước mắt có một khuôn mặt đột nhiên phóng đại, lại làm cô thanh tỉnh luôn rồi.

“Anh? Sao anh lại ở đây?” Lâm Bối kinh ngạc hít vào một hơi, tại sao cô vừa tỉnh lại sẽ thấy Đường Lăng, tại sao Đường Lăng lại ở phòng của cô? Hơn nữa còn ở trên giường cô?

“Đây là phòng của tôi.” Đường Lăng nhìn cô, môi hơi nhếch, giọng nói hơi có vẻ chậm, còn mang theo mấy phần cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.