Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3202



 

3202

Trên đường có rất nhiều người, tài xế đành phải thả chậm tốc độ.

*Xảy ra chuyện gì?!” Đường Vân Thành nhìn thấy tình huống ở cửa bệnh viện, lông mày hơi chau lại, đây là bệnh viện của nhà họ Đường, xảy ra chuyện, tất nhiên Đường Vân Thành phải quản.

Đường Vân Thành hạ cửa số xe xuống, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc kia cực kỳ đau thương, khiến người ta nghe mà thấy không đành lòng!

“Không biết, không phải là người bệnh gây rối chứ?” Trợ lý cũng không hiểu tình hình: “Sếp Đường, tôi đi xuống tìm hiểu.”

Lúc này, xe đã lái đến cửa bệnh viện, mặc dù đám người xúm lại thành mấy lớp bên ngoài bệnh viện, nhưng lề đường bên này vẫn khá ít người, thông qua đám người thưa thớt, Đường Vân Thành nhìn thấy một cô gái thoạt nhìn rất trẻ, ước chừng hai mươi mấy tuổi đang ôm một bé trai ngồi dưới đất khóc lóc.

Tiếng khóc cực kỳ đau thương kia cũng là của cô gái đó.

Đường Vân Thành nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt khẽ chớp: “Tôi xuống xem thử.”

Trước giờ Đường Vân Thành vẫn luôn mềm lòng.

Tài xế đã dừng xe, nghe thấy lời của Đường Vân Thành, lập tức đi xuống mở cửa xe cho Đường Vân Thành.

Đường Vân Thành xuống xe, đi qua đó, trợ lý đi ngay sau lưng Đường Vân Thành, nhưng Đường Vân Thành cũng không đi lên trước hỏi, mà đứng trong đám người, nghĩ muốn quan sát trước.

Người phụ nữ khóc rất đau lòng, thoạt nhìn như sắp ngắt xỉu, có lẽ đứa bé trong ngực cô ta bị dọa sợ, cũng khóc theo.

“Thật đáng thương, thật quá đáng thương.” Người vây xem đều không đành lòng.

“Đúng vậy, thật đáng thương, còn trẻ như vậy, con lại nhỏ như thế, vậy mà lại mắc bệnh này, ôi, phải làm sao bây giờ? Nghe nói đứa bé này không có ba, nếu cô ta chết rồi, đứa bé phải làm sao bây giờ?”

“Đứa trẻ đáng thương, người lớn cũng đáng thương, nghe nói hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, sau đó kiểm tra ra bị ung thư giai đoạn cuối, ung thư đã di căn, chữa không được, bác sĩ nói chỉ còn hai ba tháng nữa thôi.”

“Vi vậy nói, nhất định phải thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe, nếu mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe, kiểm tra ra sớm một chút, vậy sẽ không có kết quả như thế này rồi.”

“Đúng vậy, không thể bởi vì tuổi trẻ mà chủ quan, bây giờ rất nhiều người bị ung thư, rất nhiều trẻ nhỏ cũng có thể bị mắc bệnh ung thư, vì vậy không thể bởi vi trẻ tuổi mà không đề ý đến.

“Cô ta ngồi khóc ở cửa bệnh viện như vậy cũng không giải quyết được vần đề, bệnh viện không nhận cô ta, nói rõ tình trạng của cô ta đã rất nghiêm trọng, căn bản không cần phải trị liệu nữa, chẳng thà trở về lặng lẽ đi nốt đoạn đường cuối cùng.”

“Đi bệnh viện hỏi xem tình hình như thế nào?” Đường Vân Thành nghe thấy lời bàn tán của mọi người, cũng đã hiểu đại khái.

Chỉ là, chắc chắn bệnh viện biết rõ tình hình chỉ tiết cụ thể hơn.

Trợ lý lập tức vào bệnh viện tìm hiểu tình hình.

Đường Vân Thành đứng trong đám người, nhìn cô gái ôm đứa bé trong đám người kia, tuổi này của cô gái, cộng thêm tình huống này, khiến Đường Vân Thành nghĩ đến Khiết Khiết nhà ông ta.

Dù sao cũng là bệnh viện nhà mình, trợ lý hiểu rất rõ tình trạng của bệnh viện, hơn nữa phần lớn người của bệnh viện đều biết anh ta, vì vậy chỉ thoáng chốc trợ lý đã trở về rồi.

“Sếp Đường, đã hỏi rõ ràng rồi, bệnh nhân này tên là Tôn Vân, hai mươi tư tuổi, là bà mẹ đơn thân, hai ngày trước đến bệnh viện kiểm tra, hôm nay có kết quả, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn, bác sĩ nói đã không cần phải phẫu thuật nữa, còn nhiều nhất ba tháng, vì vậy bác sĩ đề nghị về nhà.” Trợ lý hỏi thăm rất cần thận, báo cáo rất toàn diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.