Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3221



Chương 3221

Tiểu Cửu cũng ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Tân, bình thường Tiểu Tân thông minh lanh trí, nhưng lúc này có phải Tiểu Tân đã nghĩ quá tốt đẹp rồi không!!

Lời nói ngu ngốc như vậy mà lại muốn lừa gạt cô cả nhà họ Đường?

Tô Khiết liếc nhìn cậu ta.

Cậu ta lập tức nở nụ cười cậu ta cho là gây thiện cảm nhất: “Chị gái xinh đẹp, tôi tên là Tiểu Tân, năm nay tôi mới 14 tuổi, còn chưa thành niên. Chị thấy tôi ngây thơ đáng yêu như vậy, sao có thể cùng một giuộc với đám người này chứ?”

Vi muốn có được sự tin tưởng của Tô Khiết, Tiểu Tân quyết định tự giới thiệu trước, lấy nó để tỏ lòng thành của cậu ta.

Tô Khiết nhìn Tiểu Tân cao gần 1m8 đứng trước mặt, mới 14 tuổi đã cao 1m8, thanh thiếu niên bây giờ cao thật đó, mới đầu cô còn tưởng cậu ta đủ 18 rồi.

“Chị gái xinh đẹp, tôi có thể đi chưa?” Tiểu Tân thấy Tô Khiết mãi vẫn không nói gì, trong lòng hơi căng thẳng, nụ cười trên mặt càng tăng thêm mấy phần lấy lòng.

“Ừ, cậu đi đi.” Tô Khiết tự nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Thật sao, chị gái xinh đẹp chị tốt bụng thật đó.” Tiểu Tân ngắn người một lát rồi mới phản ứng lại, rất rõ ràng, cậu ta không tin Tô Khiết sẽ thả cậu ta đi thật. Hơn nữa cô còn cho cậu ta rời đi dễ dàng như vậy, nhất thời khiến cậu ta cảm thấy vui mừng quá đỗi.

Cậu Tô thì trợn tròn hai mắt, không phải chứ? Cứ thế thả tên nhóc ranh mãnh này đi sao?

Chỉ thế thôi đã có thể qua cửa, sớm biết vậy anh ta cũng có thể làm vậy. Không phải chỉ nói vài lời hay, ra vẻ đáng thương, làm nũng thôi sao? Mẹ nó ai mà không biết chứ!

Hay là…anh ta cũng thử xem sao?

Lần này Cậu Tô có thể hạ mình trước, dù sao cũng có khả năng bọn họ đang đứng trước mặt công chúa của Qủy Vực Chỉ Thành.

Tiểu Cửu cũng cảm thấy khá bắt ngờ, hóa ra cô cả nhà họ Đường là người dễ nói chuyện như vậy sao?

“Chị gái xinh đẹp, tôi đi thật đáy.” Tiểu Tân thấy Tô Khiết không hề có ý nuốt lời thì lập tức cười tươi như hoa nở, không kìm được đắc ý. Cậu ta nhìn Cậu Tô cười rất hớn hở và đắc ý.

Cậu Tô giận tím gan, chờ anh ta trở về sẽ xử gọn thằng nhóc này!!

“Ừ, đi đi, cậu chỉ là chân chạy vặt, giữ cậu lại cũng vô dụng, chắc hẳn cậu không biết gì hết.” Tô Khiết gật đầu, nhẹ nhàng quét mắt nhìn Tiểu Tân.

Tiểu Tân vốn đã định xoay người rời khỏi. Đương nhiên là trước lúc xoay người, cậu ta vẫn không kìm được sự đắc ý, muốn khoe khoang với Cậu Tô. Sau đó cậu ta nghe thấy Tô Khiết nói câu này.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tiểu Tân lập tức cứng đờ, khuôn mặt đắc ý muốn khoe khoang lập tức xụ xuống.

“Ha ha ha…chân chạy vặt, mày chỉ là chân chạy vặt, vô dụng.” Cậu Tô vốn đang đau tím gan tím ruột lập tức bật cười ha hả, sự buồn bã trước đó biến mắt trong nháy mắt, ngay cả sự bất mãn khi bị nhốt cũng tan biến.

Tiểu Cửu cũng không nhịn được bật cười, chỉ là cô ta ý tứ hơn, không cười khoa trương như Cậu Tô.

Lúc này trong lòng Tiểu Tân rất hậm hực, nhất là khi nghe thấy tiếng cười của Cậu Tô, cậu ta không nhịn được muốn xông lên đá anh ta vài cái.

Nhưng sau cùng cậu ta vẫn nhịn xuống, cậu ta không dám. Cậu ta sợ sau này Cậu Tô sẽ trả thù cậu ta, dù sao thì hiện giờ cậu ta chưa phải đối thủ của Cậu Tô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.