Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3223



Chương 3223

Nhưng nếu không phải do thiếu chủ Thành làm, sao chuyện lại xảy ra trùng hợp như vậy?

Cậu Tô và Tiểu Cửu đều biết mục đích của thiếu chủ Thành. Muốn giám định máu mủ với thành chủ, cách tốt nhát là có thể lây được máu của cô cả nhà họ Đường.

Với tình hình hiện giờ, chỉ cần cô cả nhà họ Đường đồng ý truyền máu cho thai phụ kia, bọn họ có thể dễ dàng lấy được máu của cô.

Thế nên Cậu Tô và Tiểu Cửu không thể không nghỉ ngờ, dù sao tác phong làm việc bấy lâu nay của thiếu chủ Thành nhà bọn họ rất tùy tiện. Vì muốn chứng minh thân phận công chúa, thiếu chủ Thành cũng có thể…

Tô Khiết cũng nghĩ tới chuyện này, rõ ràng là mặt cô đã tối lại, lạnh lùng nhìn về phía Cậu Tô và Tiểu Cửu.

Cậu Tô và Tiểu Cửu không biết kế hoạch phía sau của thiếu chủ Thành là gì nên bọn họ cũng không dám chắc chuyện này có phải do anh ta gây ra hay không. Nhưng tình huống đột xuất thế này lại vừa khéo có thể giúp thiếu chủ Thành đạt được mục đích dễ dàng hơn.

Thế nên Cậu Tô và Tiểu Cửu vẫn nghiêng về khả năng chuyện này do thiếu chủ Thành làm, vì thế mà hai người bọn họ không dám nhìn thằng Tô Khiết, trong lòng hơi chột dạ.

Bọn họ đều nhìn ra cô cả nhà họ Đường tức giận, vẻ mặt rất đáng sợ. Vừa nãy khi Cậu Tô chĩa họng súng về phía cô, cô vẫn tỏ vẻ thản nhiên, còn mỉm cười.

Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô cả nhà họ Đường thật sự rất đáng sợ.

Nếu chuyện này do thiếu chủ Thành làm thật thì Cậu Tô và Tiểu Cửu cảm thấy khả năng là bọn họ sẽ bị nhốt thật, còn bị tra hỏi nữal!

Không, có lẽ không chỉ dừng ở bị nhốt và bị tra hỏi.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô cả nhà họ Đường, có khi cô đã có ý muốn giết bọn họ rồi.

Cậu Tô và Tiểu Cửu thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng chuyện này không phải do thiếu chủ Thành làm bậy.

“Chuẩn bị đi, tôi truyền máu cho cô ta.” Mặc kệ có phải có người đứng sau sắp xếp chuyện này hay không, Tô Khiết cũng không thể thấy chết không cứu.

Cậu Tô nghe Tô Khiết nói vậy thì nhanh chóng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt xen lẫn chút cảm xúc phức tạp. Rõ ràng là cô cả nhà họ Đường đã nghi ngờ, nhưng trong hình huống này, cô không hề do dự chọn giúp bệnh nhân cần truyền máu.

“Được.” Viện trưởng gật đầu, mạng người quan trọng, cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.

Tô Khiết không nhìn Cậu Tô và Tiểu Cửu thêm lần nào nữa, càng không nói thêm câu nào, cũng không hề căn dặn nhốt bọn họ lại. Lúc này cô hoàn toàn phớt lờ bọn họ, chỉ nhanh chóng đi theo y tá để truyền máu cho người bệnh.

Cậu Tô cảm thấy rất áy náy, anh ta vô thức bước theo sau lưng Tô Khiết: “Chúng tôi….chúng tôi không phải kiểu người tàn nhẫn như vậy, sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”

“Chúng tôi….chúng tôi không phải kiểu người tàn nhẫn như vậy, sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.” Cậu Tô cảm thấy anh ta nhất định phải giải thích chuyện này!!

“Anh cầm súng chĩa vào tôi mà giờ anh lại nói bọn anh không làm chuyện tàn nhẫn như vậy?” Tô Khiết cong khóe môi, cười lạnh. Nếu chuyện này không liên quan đến bọn họ thì thôi, nhưng nếu có liên quan thật thì không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.

“Tôi không định nỗ súng thật, hơn nữa trong súng không có đạn.” Cậu Tô hơi nôn nóng, liên tục giải thích. Anh ta không muốn phải đội cái nồi này, từ trước đến giờ anh ta chưa làm chuyện tàn nhẫn xấu xa gì.

Qủy Vực Chi Thành của bọn họ quy củ nghiêm ngặt, sẽ không làm ra chuyện không có tính người như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.