Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3260



Chương 3260

“Ít nhất thì cũng phải mười tiếng đồng hò, thiết bị của chúng ta xem như là nhanh nhát rồi.” Cậu Tô vừa lấy đồ vừa chuẩn bị vừa trả lời Thành thiếu chủ: “Không có khả năng nhanh hơn nữa đâu, cho nên cũng phải chờ khoảng mười tiếng.”

“Chuyện này không thể gấp gáp được, không thể xảy ra sai lầm, tóc của cô cả nhà họ Đường cũng không phải là dễ dàng có thể có được, nên lần này thất bại, lại muốn lầy tóc của cô cả nhà họ Đường chỉ sợ là còn khó hơn lên trời.” Mặc dù là bình thường Cậu Tô hay dở hơi, nhưng mà khi vào việc chính rồi thì anh ta tuyệt đối sẽ không qua loa.

“Đúng vậy, chuyện này không thể gấp gấp được.” Tiểu Cửu cũng bổ sung thêm một câu: “Không cần phải vội vàng nhất thời.”

“Ngày mai là có kết quả rồi, Thành thiếu chủ trở về ngủ một giấc đi, sáng ngày mai đến đây lấy kết quả là được.” Chú Lương nhìn Thành thiếu chủ, nửa thật nữa giả cười nói.

Thành thiếu chủ trợn mắt nhìn chú Lương: “Bây giờ ông còn có thể ngủ nữa hả, bây giờ ông về ông ngủ cho tôi xem coi?”

Mấy cái ông già này đúng là càng ngày càng xem thường người khác.

“Tôi phải đợi ở đây, sau khi có kết quả tôi cần phải lập tức báo cáo cho thành chủ.” Chắc chắn là Thành thiếu chủ cũng sẽ không đi, anh ta nhất định phải biết kết quả này ngay lập tức.

Thành thiếu chủ biết có lẽ là tối ngày hôm nay có mấy người không ngủ được, anh ta tính toán thử, Cậu Tô với Tiểu Cửu thì không cần phải nói, chú Lương đã đến đây, chắc chắn cũng sẽ quan sát cẩn thận.

Sợ là quản gia Trọng với thành chủ cũng không ngủ được.

“Đúng lúc đủ bốn người, chơi một ván?” Thành thiếu chủ cảm thấy chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, chờ đợi làm cho người ta sốt ruột, chẳng bằng tìm chút việc gì đó để giết thời gian.

Thành thiếu chủ vừa mới nói xong, ba người còn lại đồng thời lùi mấy bước, kéo dài khoảng cách với Thành thiếu chủ.

“Các người có ý gì vậy?” Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thành thiếu chủ hơi nheo lại một chút, có tình huống gì thế, đây là đang ghét bỏ anh ta hả?

“Chúng tôi không có tiền, ai mà không biết Thành thiếu chủ chơi mạt chượt cho đến bây giờ không phải giết tứ phương, không còn ngọn cỏ.” Khóe môi của Cậu Tô không nhịn được mà kéo ra, bọn họ cũng không phải là có nhiều tiền không có chỗ tiêu, cần gì phải để mình chịu thiệt mà chơi mạt chược với Thành thiếu chủ cơ chứ.

“Tôi có thể nhường cho các người một chút.” Thành thiếu chủ chớp chớp mắt, mang theo vài phần vô tội, chơi bài quá lợi hại cũng là lỗi của anh ta nữa hả?

Vận may quá tết là lỗi của anh ta hả?

Mỗi lần anh ta đều có bài tốt, đánh bài lại giỏi, muốn thua cũng khó lắm, cái này có thể trách anh ta được à?

“Không, tôi từ chối.” Từ xưa đến nay Tiểu Cửu là người dễ nói chuyện nhất nhưng mà lúc này thái độ từ chối lại vô cùng rõ ràng, Thành thiếu chủ nói là sẽ nhường bọn họ một chút hả?

Nhường thì bọn họ vẫn sẽ thua, hơn nữa Tiểu Cửu cũng không tin lời nói này của Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ mà cầm phải bài rồi thì căn bản sẽ không có chuyện nhường nhịn.

Lần trước Thành thiếu chủ cũng đã nói như vậy, cô ta tin là thật, kết quả tiền lương mấy tháng cộng với tiền hoàn thành nhiệm vụ của cô ta đều bị thua trong tay của Thành thiếu chủ trong một buổi chiều.

“Tiểu Cửu, cô thua hết tiền thì tôi có thể bổ sung tiền cho cô mà.” Thành thiếu chủ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, anh ta tiếp tục dụ dỗ, vừa nghĩ tới phải đợi mười tiếng đồng hồ, Thành thiếu chủ liền cảm thấy buồn chán, cũng nên tìm chút chuyện gì đó để làm.

“Trước đó anh cũng đã nói với tiểu tứ như vậy, nhưng mà cuối cùng anh lại ăn hết tiền của chúng tôi, sau đó nhét vào trong túi quần mang đi hết toàn bộ không để dư thừa lại đồng nào.” Tiểu Cửu nhếch nhếch môi, đối với câu nói này của Thành thiếu chủ, cô ta cũng không tin, về vấn đề đánh mạt chược Thành thiếu chủ không đáng tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.