Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3282



Chương 3282

Nếu không, thành chủ lần này nhất định sẽ chịu đả kích sâu sắc, chỉ sợ còn lớn hơn cả chuyện của phu nhân.

Dù sao chuyện phu nhân cũng đã hơn hai mươi năm rồi, hơn hai mươi năm, có chút chuyện thành chủ cũng từ từ tiếp nhận, đả kích sẽ không mãnh liệt như vậy!!

“Thành chủ, nếu không tôi gọi điện cho thiếu thành chủ, hỏi xem tình hình bên kia.” Quản gia Trọng có chút đau lòng, cũng thêm vài phần lo lắng, ông ta tuyệt đối là nhịn được, nhưng ông ta phát hiện mình bây giờ có chút không chờ nỗi.

Có lẽ kết quả đã có rồi, có lẽ thiếu thành chủ quên gọi điện cho thành chủ.

Cũng có lẽ thiếu thành chủ cảm thấy bây giờ đã quá trễ, không muốn đánh thức thành chủ, định đợi ngày mai lại gọi tới nói cho thành chủ biết.

Quản gia Trọng cũng biết khả năng đó không cao, dù sao tính tình thiếu thành chủ ông ta rõ ràng nhắt, nhưng lỡ thì sao, lỡ thiếu thành chủ quên thì sao.

Trương Minh Hoàng sững sờ, con ngươi khẽ lóe, ông ta bắt giác lại nhìn điện thoại, điện thoại vẫn không chút động tĩnh, không có cuộc gọi tới, cũng không có tin nhắn.

Trương Minh Hoàng bỗng cảm thấy trái tim mình có chút loạn nhịp, sợ hãi dường như không ngừng lan rộng trong cơ thể, ông ta bây giờ thật sự sợ hãi, sợ nghe thấy không ít tin tức.

Đúng như quản gia Trọng nói, kết quả lúc này hẳn đã có rồi, Thành không gọi điện thoại nói cho ông ta biết, có phải vì Đường Thắm Nhi không phải con gái ông ta?!

Dù sao thái độ của Thành ông ta nhìn rất rõ ràng, Thành cũng rất hi vọng Đường Thắm Nhi là con gái ông ta.

“Lại đợi một chút đi.” Trương Minh Hoàng không gì không thể, được mọi người xem như thần thoại lúc này lại sợ, sợ gọi một cuộc điện thoại, sợ xác nhận một kết quả.

Đây là chuyện trước nay chưa từng có, nhưng bây giờ lại thật sự tồn tại!

Quản gia Trọng rõ ràng sững sốt, ông ta thấy rõ ràng, thành chủ đã có chút nôn nóng rồi, rất rõ ràng thành chủ rất muốn biết tình hình bên đó.

Ông ta không rõ tại sao thành chủ lại cự tuyệt đề nghị của mình, bây giờ gọi điện thoại hỏi xem tình hình bên kia cũng không phải chuyện lớn gì, hẳn xem như chuyện bình thường.

Quản gia Trọng tin tưởng, thiếu thành chủ nhát định không ngủ, nhất định đang đợi, đám người Lương chắc chắn cũng đang đợi.

“Kết quả có, Thành sẽ gọi tới.” Trương Minh Hoàng khẽ rũ mắt, che giấu cảm xúc bên trong, ông ta cũng cố hết sức khiến giọng nói bản thân bình tĩnh như thường.

Nhưng quản gia Trọng lại là người ở bên ông ta bốn mươi mấy năm, dù ông ta che giấu rất tốt, nhưng quản gia Trọng vẫn phát hiện bắt thường.

Trong lòng quản gia Trọng bỗng nảy ra một suy nghĩ, thành chủ không cho ông ta gọi điện thoại, nhất định không phải không muốn biết, vậy chính là…thành chủ lo lắng kết quả giám định không như hi vọng của mình.

Vì lo lắng, cho nên không muốn gọi điện thoại?!

Ông ta theo thành chủ bốn mươi năm, trước nay chưa từng có tình huống này, vì lo lắng mà không làm một chuyện nào đó, tình huống như vậy sao có thể xảy ra trên người thành chủ?

Hơn nữa có lẽ không chỉ lo lắng, ông ta vừa rồi nhìn thấy tay thành chủ khẽ run, thành chủ hình như có chút sợ hãi…

Sợ hãi?!

Suy nghĩ như vậy vừa nảy ra, bản thân quản gia Trọng cũng giật nảy, sợ hãi?

Sợ hãi sẽ xuất hiện trên người thành chủ?!

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.