Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3295



Chương 3295

“Không cần.” Trương Minh Hoàng mở miệng thuật lại lời nói lúc nãy một lần nữa, ông ta dừng lại một chút sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không muốn.”

Ông ta không muốn, không muốn hi vọng xa vời, bởi vì ông ta biết hy vọng xa vời đều không đạt được.

Hai mươi lăm năm qua, ông ta biết rõ đạo lý này, mà chẳng qua chuyện này cũng chỉ để ông ta khắc sâu điểm này mà thôi.

Cho nên ông ta không hy vọng xa vời, không cưỡng cầu, cứ như vậy đi.

“Thành chủ, cái gì gọi là không muốn? Đây chính là công chúa, ngay cả công chúa mà thành chủ cũng không cần nữa ư?” Lần này, quản gia Trọng hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh, cái gì gọi là không muốn chứ?

Rốt cuộc là thành chủ có ý gì?

Ngay cả công chúa cũng không cần?

“Hoặc là căn bản cũng không có.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng giật giật, như là có một tia tự giễu, vốn dĩ ông ta vô cùng chắc chắn đối với suy nghĩ đó của mình, bởi vì mỗi khi có suy nghĩ đó, dường như luôn có một loại âm thanh đang nói cho ông ta biết chuyện này tuyệt đối là thật, tuyệt đối không sai, làm cho ông ta không hoài nghi.

Trước đó ông ta vẫn luôn rất chắc chắn, đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh chụp của Đường Thắm Nhi, ông ta thậm chí có thể nói là có một niềm tin vững vàng, nhưng mà lúc này ông ta lại hoài nghi.

Ông ta hoài nghỉ thật sự là bởi vì do trong lòng ông ta hy vọng xa vời, cho nên mới suy nghĩ viễn vông.

“Không, sẽ không đâu, thành chủ nói có thì chắc chắn có, không có khả năng không có.” Quản gia Trọng cảm tháy lồ ng ngực bị đè nén khó thở, thành chủ không thể có suy nghĩ như vậy được, tuyệt đối không thể.

Thành chủ là một người kiêu ngạo như thế, là một người cuồng vọng như thé, tại sao thành chủ lại có thể hoài nghỉ chính mình.

Huống hồ gì quản gia Trọng cũng biết rõ đây là một “kỹ năng” của thành chủ, không thể nào phạm sai làm.

Nếu không thì từ lúc đầu quản gia Trọng cũng sẽ không nghỉ ngờ mà tin tưởng chắc chắn đối với chuyện công chúa.

Quản gia Trọng biết rất rõ, lúc trước cũng bởi vì công chúa cho nên mới để thành chủ có hi vọng, mới có thể giúp thành chủ bước ra từ trong trái tim nguội lạnh, cuối cùng đã có thể để thành chủ bắt đầu chú ý đến những chuyện khác.

Mà bây giờ bản thân thành chủ cũng đã phủ định chuyện của công chúa, vậy thì ông ta còn có thể làm sao để thành chủ có thể nhìn thầy hi vọng một lần nữa?

Ông ta phải cứu thành chủ bằng cách nào đây.

Không, không thể như vậy được.

Chuyện này tuyệt đối không phải là như vậy.

“Để tôi đi tìm, chắc chắn có thể tìm được, chắc chắn có thể tìm được mà, công chúa và thành chủ huyết mạch tương liên, là người thân của thành chủ, bây giờ còn không biết công chúa đang ở đâu, sống một cuộc sống như thế nào, tại sao thành chủ có thể từ bỏ được chứ!” Lúc này, tốc độ nói chuyện của quản gia Trọng rõ ràng có hơi nhanh quản gia Trọng thật sự lo lắng, thật sự sốt ruột.

Mục đích của quản gia Trọng là muốn để thành chủ nhà mình lại nhìn thấy một tia hi vọng, cho dù không nhìn thấy hi vọng, chỉ cần có chút lo lắng là được. Dù sao thì cũng tốt hơn so với lòng nguội lạnh, vô dục vô cầu như lúc này.

“Nếu như bây giờ cuộc sống của công chúa rất mệt mỏi, rất cực khổ, thành chủ có thể nhẫn tâm được không?” Vì để thuyết phục thành chủ, quản gia Trọng còn cố ý nói như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.