Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3342



Chương 3342

Hơn nữa dù thật sự không thích bà Viên, cũng không thể không lễ phép.

“Vũ Kỳ, tại sao vậy?” Phạm My khoảng thời gian này luôn ở bên Đường Vũ Kỳ, bà tin cô bé sẽ không vô duyên vô cớ nói lời như vậy, hơn nữa bà tin cô bé nói vậy hẳn không phải ý gỉ không tốt.

Phạm My quá tin tưởng bé Kỳ nhà bà, bé Kỳ nhà bà bình thường lanh lợi tinh quái như vậy, lại miệng ngọt như vậy, cho nên bà cảm thấy lời này của cô bé có lẽ có ý khác.

Cho nên Phạm My không cố ý che giấu, không chuyển đề tài, ngược lại cố ý hỏi Đường Vũ Kỳ.

“Đúng vậy, tại sao vậy?” Bà Viên cũng vô cùng hoài nghi, bà nghĩ không ra bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ sao lại nói vậy.

“Vi bà trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, không giống bà chút nào.” Đôi mắt Đường Vũ Kỳ rực sáng nhìn bà Viên, trả lời cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa biểu cảm cực kỳ vô tội, cực kỳ chân thành!

=

Bà Viên sững sốt, hồi thần liền không nhịn được cười to: “Đứa bé này…đứa bé này sao lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ.”

Ai không thích nghe người khác khen, hơn nữa phụ nữ chính là thích nghe người khác khen mình trẻ trung, xinh đẹp, đương nhiên bình thường bà Viên cũng không ít nghe thấy người khác khen.

Nhưng những lời đó không giống, bà thân là bà Viên, có bao nhiêu người muốn nịnh nọt bà, cho nên đương nhiên cũng không thiếu tâng bốc, lấy lòng.

Nhưng bây giờ không giống vậy, bây giờ là được một đứa bé năm tuổi khen, hơn nữa cô bé này khen quá tự nhiên, quá chân thành, mặt bà Viên liền cười như nở hoa.

“Cô nhóc này thật biết dỗ người khác.” Bà Lý đứng sau lưng cũng không nhịn được cười.

Phạm My mặc dù sớm đã nghĩ tới ý Đường Vũ Kỳ muốn biểu đạt sẽ không phải ý xấu, nhưng cũng không nghĩ tới cô bé sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời cũng sững sốt, cô bé này thật là ngày càng dẻo miệng, ngày càng biết nói chuyện.

“Còn có bà dì, bà Lý, mọi người rõ ràng trẻ trung như vậy, xinh đẹp như vậy, tại sao bắt con gọi là bà chứ, đây không phải làm khó con sao? Con khổ quá mà.” Đôi mắt Đường Vũ Kỳ sáng ngời nhìn sang Phạm My và bà Lý, ra sức thở dài một hơi, giọng nói tràn đầy xoắn xuýt.

*A? Chuyện này…hahaha…” Bà Lý cười chảy cả nước mắt: “Bé cưng à, sao còn lại đáng yêu vậy chứ.”

Bà Lý lúc này thật sự hận không thể ôm cô bé trước mắt vào lòng nựng hai cái, thật quá đáng yêu, quá khiến người khác yêu thích.

Lời này của cô nhóc khiến lòng bà ngọt ngào như mật, bà đã bao lâu không cười như vậy rồi.

Cô nhóc chính là quả vui vẻ, hơn nữa tuyệt đối là quả vui vẻ thân thiết nhất.

“Cô nhóc này, cái miệng thật dỗ chết người không đền mạng.” Trên mặt Phạm My cũng tràn đầy ý cười, bà lúc này không chỉ vui vẻ, còn rất kiêu ngạo, bé cưng thân mật, hợp ý như vậy là của nhà họ, nhà người khác tuyệt đối không có, ai cũng đừng hòng cướp đi.

“Tôi sớm đã nghe mọi người khen hai bé cưng không dứt miệng, sớm đã biết hai bé cưng rất ngoan, rất khiến người khác yêu thích, hôm nay cuối cùng gặp mặt, còn tốt hơn cả tưởng tượng của tôi, sao lại có bé cưng xinh đẹp, đáng yêu vậy chứ.” Bà Viên vốn là ánh mắt đầu tiên đã yêu thích hai bé cưng rồi, lời vừa rồi của Đường Vũ Kỳ càng chọc bà vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng càng thêm yêu thích hai bé cưng.

“My My, thật hâm mộ bà, nhà có hai bé cưng đáng yêu như vậy.” Bà Viên nhìn sang Phạm My, con ngươi tràn đầy hâm mộ, lời này không phải nịnh nọt, tuyệt đối là thật lòng.

“Tôi cũng hâm mộ, tôi cũng ngày ngày gặp hai bé cưng, mấy ngày nay không gặp, trong lòng nhớ muốn chết.” Bà Lý sớm đã hâm mộ rồi, nhưng bà không thể ngày nào cũng tới nhà họ Đường.

“Ừa, hai bé cưng thật khiến người khác yêu thích, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, lại rất lễ phép, hơn nữa còn rất âm áp, tôi bây giờ ngay cả ông Đường cũng chẳng quan tâm, ngày ngày ở nhà với hai bé cưng.” Phạm My lúc này mặt đầy tươi cười, nghe người khác khen hai bé cưng nhà bà, trong lòng bà cũng như rót mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.