CHƯƠNG 3410
“Vậy thì cũng phải nghĩ cách, anh không thể tiêu cực như vậy được. Chuyện này anh không muốn nói cho Tô Khiết thì để tôi nghĩ cách.” Liễu Ảnh hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Dật Duy, anh ta không muốn làm liên lụy đến cô.
Liễu Ảnh luôn biết trái tim của Bùi Dật Duy rất mềm yếu.
“Giết người đền mạng, em có thể có cách gì được chứ?” Bùi Dật Duy khẽ lắc đầu: “Lúc trước khi nhà em xảy ra chuyện, tôi lo cho mình còn chưa xong nên không giúp em được việc gì. Về sau tôi biết chuyện bác Liễu được thả, những người kia không chèn ép nhà họ Liễu nữa, nghe nói mẹ và em trai của em đã ra nước ngoài, về sau tôi liên lạc với em mãi mà không được.”
Khi nhà họ Liễu gặp biến cố, ba Bùi Dật Duy mới qua đời không bao lâu, nên lúc đó anh ta thật sự không có cách nào giúp được nhà họ Liễu. Anh ta cũng rất áy náy về chuyện này, có điều về sau lại nghe tin ba của Liễu Ảnh đã được thả ra.
Lúc đó hình như đã có người giúp đỡ nhà họ Liễu, mối quan hệ của anh ta và nhà họ Liễu tương đối thân thiết, nên lúc đó anh ta cũng nghe ngóng được một số chuyện.
Nhưng về sau Liễu Ảnh lại cắt đứt mọi liên lạc, nên anh ta cũng không hay biết về chuyện của cô nữa.
Liễu Ảnh ngẩn người, bàn tay vô thức siết chặt lại. Năm năm qua, cô không chỉ cắt đứt liên lạc với Bùi Dật Duy mà còn cắt đứt liên lạc với tất cả những người mà mình quen biết.
Bởi vì cô không muốn để cho người khác biết chuyện của mình và Tư Đồ Không.
Thực ra Bùi Dật Duy muốn chuyển chủ đề nên mới nói đến những chuyện này, nhưng bất chợt lại khiến tâm trạng của Liễu Ảnh trở nên vô cùng phức tạp.
“Mấy năm nay em sống tốt không, bao năm qua em làm những gì?” Bùi Dật Duy thật sự không biết tình hình của Liễu Ảnh, nên anh ta hỏi như vậy hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm.
Thậm chí Bùi Dật Duy còn nghĩ, hiện giờ Tô Khiết đã trở về nhà họ Đường, trở thành cô cả của nhà họ Đường rồi, anh ta cũng không cần lo lắng chuyện cô bị ức hiếp nữa, vậy nên anh ta mới nghĩ tới việc có thể chuyển một ít tài sản của mình cho Liễu Ảnh.
Thực ra, trước đây Bùi Dật Duy cũng đã có sắp xếp, dù sao Liễu Ảnh và anh ta cũng cùng nhau khôn lớn trưởng thành, anh ta luôn coi Liễu Ảnh như em gái, hơn nữa chuyện này cũng cần sự giúp đỡ của Liễu Ảnh, nên Bùi Dật Duy quyết định để lại cho Liễu Ảnh một ngôi nhà, cùng một chút tiền mặt.
Anh ta nghĩ, nhà họ Liễu gặp phải biến cố lớn như vậy, ắt hẳn cuộc sống của Liễu Ảnh mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, ngặt vì mấy năm qua không liên lạc được với nhau, hiện giờ đã liên lạc được rồi thì anh ta sẽ giúp đỡ cô một chút.
Nhưng Bùi Dật Duy rất hiểu tính cách của Liễu Ảnh, nếu đề cập đến chuyện tặng thứ này thứ kia, nhất định Liễu Ảnh sẽ từ chối, vậy nên trước đó, anh ta không hề nhắc tới, đợi khi thủ tục xong xuôi hết, tự khắc Liễu Ảnh sẽ biết.
Đến lúc đó hẳn là anh ta đã ở trong tù rồi.
Hiện giờ biết được Tô Khiết đã trở thành cô cả của nhà họ Đường, lại nghĩ đến tình cảnh của Liễu Ảnh, Bùi Dật Duy thật sự muốn để lại cho Liễu Ảnh nhiều hơn một chút.
Ngày mai trước khi đi tự thú, anh ta sẽ gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý sắp xếp.
“Cũng ổn.” Liễu Ảnh cụp mắt nhìn xuống, bàn tay càng siết chặt hơn. Năm năm trước, cô đã phải tự bán mình cho Tư Đồ Không để cứu ba, chuyện này bảo cô phải nói ra như thế nào đây.
Thậm chí, Liễu Ảnh còn không kể chuyện này cho Tô Khiết thì làm sao có thể nói cho Bùi Dật Duy biết được.
Bùi Dật Duy thấy Liễu Ảnh không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh ta chỉ cười nửa thật nửa đùa: “Em cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn trai chưa?”