Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3480



CHƯƠNG 3480

Anh ta đưa cô tới bên mình chỉ để trả thù ba cô, hại chết ba cô rồi, anh ta vẫn chưa nguôi hận, nên vẫn tiếp tục hành hạ cô, còn muốn sỉ nhục cô.

Cô là kẻ thù của anh ta, giữa anh ta và cô có mối hận thù sâu nặng, nói dung túng cô là thế nào?

Tư Đồ Không nói câu này mà không cảm thấy tội lỗi sao? Lương tâm không cắn rứt sao?

“Nói năng cho tử tế, đừng có giở cái thói quái gở ấy ra với tôi. Rốt cuộc em còn muốn sao đây?” Lúc này, hơi thở Tư Đồ Không đã hơi dồn dập rồi, nụ cười khẩy vừa nãy của cô mang theo vẻ lạnh lùng, còn cả sự mỉa mai, khiến thâm tâm anh ta cảm thấy hơi bất an.

Anh ta không thích cô như thế, anh ta thà nhìn dáng vẻ cô giả bộ ngoan ngoãn nghe lời trước đây, còn hơn là thấy cô thế này.

“Tôi muốn như thế nào à? Tôi muốn như nào là có thể như thế ấy sao?” Cuối cùng Liễu Ảnh cũng lên tiếng. Tiếng nói vừa thốt ra nghe khàn đặc, hoàn toàn không nhận ra được chất giọng thường ngày, cô đã khóc quá lâu, đã khóc tới khàn cổ họng.

Nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô, trái tim Tư Đồ Không thắt lại, nhưng nhớ tới việc cô khóc ra nông nỗi này là vì Bùi Dật Duy, anh ta lại không nhịn nổi cơn tức giận.

Lúc này, Tư Đồ Không tưởng cô vẫn đang nói về chuyện của Bùi Dật Duy, mặt anh ta sa sầm xuống, từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Anh ta có thể đồng ý với cô bất cứ chuyện gì khác, nhưng riêng chuyện về Bùi Dật Duy thì không được.

Đương nhiên, bây giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú vì tội giết người, cho dù không bị phán tử hình thì chắc chắn cũng phải ngồi tù, nên giữa cô và Bùi Dật Duy chắc chắn không thể đi tới đâu.

Nhưng anh ta lại không muốn nhìn thấy cô đau buồn vì Bùi Dật Duy, không muốn cô phải chạy vạy khắp nơi vì chuyện của Bùi Dật Duy.

Anh ta không thể chấp nhận được việc tâm trí người phụ nữ của mình luôn suy nghĩ về người đàn ông khác.

“Ha…” Liễu Ảnh cười khẩy, tiếng cười đó chất chứa sự mỉa mai không thể nào rõ ràng hơn được nữa: “Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải hỏi tôi nữa.”

Tư Đồ Không nhìn nụ cười đầy châm biếm ấy trên gương mặt cô, đôi mắt nguy hiểm của anh ta híp lại. Cô tức giận với anh ta, oán hận anh ta, đã thế còn cứ nói năng quái gở với anh suốt như vậy.

Sao Tư Đồ Không có thể chịu được những điều này. Anh ta bất ngờ ngồi thụp xuống, một tay bóp cằm cô: “Tôi còn chưa tính sổ với em, vậy mà em đã nổi giận với tôi trước, xem ra tôi thực sự đã nuông chiều em quá rồi.”

Liễu Ảnh nghe thấy anh ta nói như vậy thì sững cả người. Anh ta tính sổ với cô? Anh ta muốn tính toán gì với cô?

Là anh ta lợi dụng cô, là anh ta lừa gạt cô. Bây giờ anh ta lại nói muốn tính sổ với cô. Đúng là quá nực cười, quá châm biếm.

Liễu Ảnh không hề vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh ta đang bóp lấy cằm mình, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tính sổ với tôi à? Anh tính sổ gì với tôi?”

Câu nói này của cô nghe thì lạnh tanh, nhưng vẫn nhận ra được sự châm chọc trong đó.

“Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không lạnh lùng cất tiếng, bàn tay đang bóp cằm cô cũng siết chặt hơn, ý đe dọa rất rõ ràng.

Anh ta thực sự rất ghét nhìn thấy cô như thế này.

“Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tính sổ với tôi sao? Nào, tính sổ đi.” Liễu Ảnh cảm nhận rõ được sự đau đớn từ cằm lan ra, nhưng cô vẫn không giãy giụa, thậm chí còn chẳng hề có ý định lùi bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.