Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3589



Chương 3589

Một quãng đường rất ngắn nhưng vì chạy quá nhanh nên Đường Vũ Kỳ hơi thở dốc, nói: “Ông ơi! Cháu thuyết phục được mẹ rồi! Mẹ đồng ý cho bọn cháu ở lại thêm vài ngày, hơn nữa khi nào bọn cháu gọi điện cho mẹ thì mẹ mới tới đón bọn cháu!”

Đường Vũ Kỳ chờ không nổi muốn báo tin tốt này cho Trương Minh Hoàng biết. Mặc dù không phải là cô bé thuyết phục mẹ, nhưng là cô bé nghĩ ra cách nhờ anh trai quyết định, sau đó anh lại nói với mẹ, nói tóm lại, chính cô bé đã thuyết phục được mẹ mà! Đường Vũ Kỳ không hề cảm thấy chột dạ, cô bé vui vẻ chờ được khen thưởng.

Trương Minh Hoàng nhìn Đường Vũ Kỳ nhảy nhót hớn hở trước mặt mình, cõi lòng phẳng lặng cũng cuộn sóng. Cảm xúc đau khổ vừa rồi tiêu tan trong chớp mắt: “Tốt quá! Ông cũng không nỡ rời xa Vũ Kỳ! Vũ Kỳ có thể ở lại thêm vài ngày ông rất vui.”

“Cháu biết mà!” Đường Vũ Kỳ không khách sáo chút nào, cô bé ngửa đầu nói với ông ta: “Tình cảm của ông đối với Vũ Kỳ chắc chắn cũng giống như tình cảm của Vũ Kỳ dành cho ông! Giống như người thân với nhau vậy! Ông không nỡ xa Vũ Kỳ, Vũ Kỳ cũng lưu luyến không muốn rời xa ông! Có ông ở đây Vũ Kỳ cảm thấy rất vui, Vũ Kỳ sẽ mang niềm vui đến, để ông được vui vẻ mỗi ngày, ông sẽ không cô đơn như trước kia nữa!”

Lời con nít đơn thuần, lương thiện luôn khiến người khác dễ cảm động nhất. Dù Trương Minh Hoàng đã cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói nhiều năm cũng không nhịn được cười rộ lên. Huống chi trước giờ ông ta chưa từng che giấu cảm xúc của mình trước mặt Đường Vũ Kỳ, niềm hạnh phúc lúc này càng thêm rõ ràng.

“Vậy… anh cháu thì sao?” Trương Minh Hoàng đột nhiên nhớ ra vừa rồi Đường Thấm Nhi đã nói chuyện với Đường Minh Hạo, họ lại nói gì với nhau? Ý muốn ở lại của Minh Hạo không thể hiện rõ ràng, không phải cậu bé sắp phải đi rồi chứ?

“Anh cũng ở lại ạ.” Đường Vũ Kỳ tự giác nói: “Anh sẽ ở với Vũ Kỳ mãi!” Trong trí nhớ, Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ dường như chưa từng xa nhau, từ nhỏ tới lớn hai đứa có cãi nhau, nhưng cũng rất yêu thương đùm bọc nhau, từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa Đường Minh Hạo.

“Vậy là tốt rồi, ông lại có thể dẫn hai đứa đi chơi nữa.” Trương Minh Hoàng cảm thấy bây giờ mình là ông lão hạnh phúc nhất trên đời này. Ông ta có cháu trai cháu gái ở bên chăm sóc, chúng còn khiến người khác yêu mến như vậy nữa! Chuyện đáng tiếc duy nhất là hay đứa bé này không có quan hệ máu mủ gì với ông ta cả. Ánh mắt Trương Minh Hoàng ảm đạm, nhưng một chốc lát đã sáng bừng lên. Vậy thì có sao đâu? Chỉ cần họ coi nhau là người quan trọng với mình, đối xử với nhau hết lòng hết dạ là được rồi.

“Vậy bây giờ Vũ Kỳ muốn nghỉ ngơi ăn chút đồ ăn hay muốn chơi tiếp nào?” Trương Minh Hoàng nhìn đống đồ ăn mình cầm trong tay, bất đắc dĩ hỏi. Đường Vũ Kỳ nhìn những món muốn ăn chính mình đã chọn, suy tư một lát. Cô bé chưa đói, không muốn ăn lắm, bây giờ cô bé muốn chơi với ông, nhưng ông dẫn Vũ Kỳ chơi đùa lâu như vậy có lẽ đã mệt rồi, ông cần phải nghỉ ngơi. Phải làm sao đây?

À? Có cách rồi. “Ông ơi, bây giờ chúng ta tới chỗ anh nghỉ ngơi một lát đi, sau đó ăn chút đồ ăn, rồi chúng ta lại chơi tiếp.”

Đường Vũ Kỳ làm bộ nói. Công viên trò chơi quá lớn, một ngày không thể chơi hết được, thật tiếc quá mà! Hơn nữa, lần này là ông dẫn tới chơi, không biết lần sau có cơ hội đi nữa không, Đường Vũ Kỳ buồn bã nghĩ.

“Được, vậy chúng ta đi tìm Minh Hạo nào.” Trương Minh Hoàng dắt tay Đường Vũ Kỳ đi về phía Đường Minh Hạo cách đó không xa. Đường Minh Hạo ngồi dịch sang một bên, ba người cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trò chuyện thoải mái, thỉnh thoảng ăn uống rất hòa thuận vui vẻ.

Tô Khiết nghỉ ngơi hết buổi sáng, ăn xong bữa trưa cô liền đi thẳng tới đồn cảnh sát. Chuyện của Bùi Dật Duy phải nhanh chóng xử lý càng sớm càng tốt. Tình hình hiện tại khá nghiêm trọng, nếu anh ta vẫn tiếp tục giữ im lặng sẽ chỉ khiến mức án ngày một nặng hơn. Cô không muốn anh ta phải sống quãng đời còn lại trong nhà tù nên mới đích thân tới thuyết phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.