Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3596



Chương 3596

Cô con gái này còn luôn biết mà vẫn nghiễm nhiên hưởng lợi nhà họ Bùi, đã không biết ơn thì thôi đi lại còn phát điên bỏ thuốc con trai nhà họ Bùi, cưỡng ép phát sinh quan hệ, hủy hoại đứa con trai này! Nếu là người bình thường, chỉ sợ dù chỉ là một chuyện trong này thôi cũng không thể chịu nổi rồi ấy chứ?

Mà Bùi Dật Duy, trong nháy mắt biết rõ tất cả mọi chuyện, không thể bình thường mà chấp nhận mọi thứ. Cảnh sát cũng có thể hiểu được cho Bùi Dật Duy, cả tâm s1nh lý đồng thời bị tổn thương. Sau khi giết người e là đã nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, lập tức xử lý mọi chuyện, ngày hôm sau chủ động tới đầu thú. Tốc độ và phương pháp xử lý này sợ là cách tốt nhất có thể nghĩ tới rồi. Hơn nữa, cách giải quyết của Bùi Dật Duy, không nói ra được sai lầm, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ta.

Cách xử lý của Bùi Dật Duy, nói không ra sai lầm, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ta.

Trong ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Dật Duy, cảnh sát như thể thấy được sự giải thoát. Chuyện này, chỉ sợ là đè nén trong lòng anh ta không lâu nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm, tốn sức lao lực. Cảnh sát đột nhiên loáng thoáng hiểu ra, lúc Bùi Dật Duy mới đến, vì sao không hề giải thích, chỉ chờ phán quyết, có lẽ trong lòng anh ta đã tự định tội chết cho chính mình… anh ta không biết nên chấp nhận chuyện đáng xấu hổ như vậy bằng cách nào.

“Vậy… chuyện này, anh có thể chấp nhận để người khác biết không?” Cảnh sát cũng biết chuyện trên mạng, lúc trước còn bình tĩnh nhìn nhận nhưng sau khi nghe Bùi Dật Duy tường thuật xong, chỉ cảm thấy tội lỗi, đây không phải chuyện có thể nói rõ ràng đúng sai, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa… đều đi theo hướng sai lầm.

Đôi mắt Bùi Dật Duy ánh lên, không chút do dự nói: “Được, thuốc đó là bị bỏ vào đồ ăn. Trong phòng có lẽ còn có những chứng cứ khác, chắc các anh có thể tìm được.”

“Anh đồng ý chủ động dẫn chúng tôi tới điều tra không?” Cảnh sát muốn để Bùi Dật Duy làm nhiều chuyện một chút, lúc phán quyết có thể dùng tới. Bùi Dật Duy không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Tôi bị nhốt ở đó rất lâu, không bao giờ muốn tới đó nữa.

Lúc trước khi Bùi Doanh làm chuyện đó cũng không muốn giấu giếm, có lẽ có thể tìm được chứng cứ.

Bây giờ tôi cũng không có gì phải giấu nữa rồi, các anh tìm được chứng cứ có thể đăng lên mạng. Rất xin lỗi, chuyện này, cũng làm khó các anh rồi.” Bùi Dật Duy đã hồi phục lại tinh thần như bình thường, nhưng những đả kích này thật sự tồn tại. Thế nên, lúc này Bùi Dật Duy nhìn trông có chút suy sụp, nhưng tuyệt đối không buông xuôi.

Cảnh sát gật đầu: “Anh yên tâm đi, chỉ cần từng tồn tại thì chúng tôi nhất định có thể tìm được chứng cứ. Bây giờ anh ở đây tạm đi, chuyện trên mạng chúng tôi cũng sẽ nói với anh.”

Bùi Dật Duy gật đầu, nhìn hai cảnh sát sánh vai đi ra ngoài. Một người còn tiếc nuối thở dài nói: “Người thành công như vậy, không ngờ lại bị hủy hoại, cũng thật đáng tiếc.”

Người còn lại không nói gì, tiếng bước chân ngày càng xa, chỉ còn lại một mình Bùi Dật Duy. Dựa vào vách tường, anh ta cảm thấy bất lực, mệt mỏi. Chuyện bây giờ liên quan tới mình, vậy mà anh ta lại không biết gì, bắt ép phải ngồi chờ kết quả, quá trình này vừa dài đằng đẵng vừa đáng sợ, cũng may còn có Tô Khiết, cô đang cổ vũ cho anh ta.

Sau khi Tô Khiết rời đi, cô liền đi tìm Liễu Ảnh. Chuyện này, cô muốn nói với Liễu Ảnh đầu tiên. Từ khi biết được Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, cô có chút tế nhị với tình cảm hai người. Cô nghĩ nếu Liễu Ảnh thật sự không có cách nào chấp nhận Tư Đồ Không, hơn nữa còn tình cũ khó quên với Bùi Dật Duy, liệu hai người có cơ hội ở bên nhau không?

Trực giác của Tô Khiết luôn cảm thấy không thể nào, nhưng thái độ của Liễu Ảnh khiến cô cảm thấy Liễu Ảnh và Tư Đồ Không càng không có khả năng. Tô Khiết thầm nghĩ, quả nhiên là người ngoài khó mà biết việc nhà người khác, chuyện của Liễu Ảnh, hoàn toàn phải xem lựa chọn của cô ấy, dù có ra sao thì cô đều sẽ ủng hộ Liễu Ảnh.

Tô Khiết tới khách sạn Liễu Ảnh ở, thấy Tư Đồ Không ngồi ở đại sảnh khách sạn, không biết đang làm gì, cũng không để ý, đi thẳng tới phòng Liễu Ảnh gõ cửa.

“Sao anh còn chưa đi? Tôi đã nói là không có việc gì rồi!” Âm thanh bực bội của Liễu Ảnh truyền tới từ trong phòng, bên trong có vẻ còn mang ý ghét bỏ, Tô Khiết lập tức đoán vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Đồ Không vì sao lại ngồi ở đại sảnh, cô có chút hoài nghi, hai người lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô nhẫn nại gõ cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Liễu Ảnh, là tớ, Tô Khiết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.