Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3598



Chương 3598

“Ví dụ như?” Tô Khiết cứ luôn cảm thấy Tư Đồ Không thật sự động lòng với Liễu Ảnh, lúc trước trông có vẻ rảnh rỗi không có việc gì bám theo Liễu Ảnh, nhưng chủ yếu là muốn bắt gian… Hơn nữa không ngờ tính tình Tư Đồ Không lại nhẫn nại như vậy, thấy Liễu Ảnh lại không trực tiếp nổi giận, chuyện này khiến cho Tô Khiết không thể tin nổi!

Tô Khiết biết mình không hiểu Tư Đồ Không cho lắm, nhưng Tư Đồ Không và Nguyễn Hạo Thần khá giống nhau, nếu như chuyện này xảy ra với Nguyễn Hạo Thần… Tô Khiết hoàn toàn không dám nghĩ sẽ thành ra thế nào, Nguyễn Hạo Thần tức giận e là chuyện nhỏ, hai người giày vò lẫn nhau mới là thật!

Vậy mà Tư Đồ Không không hề truy cứu, mọi chuyện cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, thật sự khó mà có được… Chỉ có thể nói, may mà Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì, còn Tư Đồ Không thì lại làm chuyện sai, không dám truy cứu. Nếu không, bây giờ sao có thể bình tĩnh như vậy được? Liễu Ảnh yên lặng làm chuyện của mình, còn Tư Đồ Không đứng nhìn từ phía xa, cố gắng không quấy rầy…

Liễu Ảnh yên lặng làm chuyện của mình, còn Tư Đồ Không đứng nhìn từ phía xa, cố gắng không quấy rầy… Tô Khiết cảm thấy, Tư Đồ Không chắc chắn là có tình cảm với Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh cười khổ, vô cảm nói với Tô Khiết: “Tư Đồ Không nói với tớ, anh ta nhất định sẽ không thả tớ đi, anh ta muốn tớ mãi mãi ở bên cạnh anh ta.”

Tô Khiết không hề cảm thấy bất ngờ, người như Tư Đồ Không, sao có thể dễ dàng để Liễu Ảnh đi chứ? Chỉ sợ nếu như không phải trong lòng anh ta thấy áy náy với Liễu Ảnh, bây giờ cũng sẽ không lẳng lặng đi theo Liễu Ảnh, ít hỏi tới chuyện của cô ấy.

“Thế cậu nghĩ thế nào?” Tô Khiết cảm thấy, cô cần phải hiểu rõ tâm lý của Liễu Ảnh trước mới có thể thử lý giải, cô nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Ảnh nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài rất xanh, ánh nắng rất đẹp, mà cô ấy lại như một con chim gãy cánh, không thể đi được đâu. Cô ấy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tớ muốn rời khỏi anh ta, chuyện lúc trước, tớ không có cách nào tha thứ cho anh ta cả, thậm chí còn muốn trả thù anh ta, nhưng mà, khác biệt giữa tớ và anh ta quá lớn, tớ còn có mẹ, tớ không muốn mẹ tớ phải chịu tổn thương nữa, thế nên, tớ cũng sẽ không đi trả thù anh ta, chỉ cần rời khỏi anh ta là được rồi.”

Tô Khiết ngậm ngùi thổn thức, hiện giờ xem ra Liễu Ảnh không có ý gì với Tư Đồ Không dù chỉ một chút, không sợ yêu, không sợ hận, dù sao cũng đều là tình cảm, mà sự thờ ơ, không quan tâm lúc này của Liễu Ảnh mới thật sự tàn nhẫn, cô ấy hoàn toàn cự tuyệt Tư Đồ Không, càng muốn hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm với Tư Đồ Không. Không biết Tư Đồ Không sẽ nghĩ thế nào.

“Tư Đồ Không sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu từng nghĩ tới khả năng sẽ lại ở bên nhau chưa?”

Tô Khiết nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Ảnh cười nhạo: “Ở bên nhau? Giữa tớ và anh ta còn gì để nói nữa? Tớ không có cách nào tha thứ cho anh ta về cái chết của ba tớ, huống hồ, lại ở bên anh ta với thân phận tình nhân sao? Nhục nhã suốt năm năm, tớ còn chưa chịu đủ hay sao?” Liễu Ảnh nói rồi lại có chút tức giận, nhưng nghĩ tới người bên cạnh là Tô Khiết, là bạn tốt nhất của mình, cô ấy lại đè sự nóng nảy xuống rồi nói: “Hơn nữa, Tư Đồ Không đã có vị hôn thê rồi, sao có thể tự rước lấy nhục, mẹ anh ta cũng sẽ không đồng ý, còn tớ càng chưa từng nghĩ tới sẽ hòa giải với bà ta.”

Tô Khiết tiến lên ôm lấy Liễu Ảnh, mấy năm nay cô ấy sống không hề tốt, nhắc tới quan hệ của cô ấy và Tư Đồ Không, Liễu Ảnh theo bản năng cảm thấy hai người là tình nhân, là quan hệ không thấy được ánh sáng, đây chỉ e là cách giải quyết không thể tách rời của Tư Đồ Không. Hơn nữa, Liễu Ảnh có vẻ vô cùng bất mãn với Tư Đồ Không, vừa nói tới là tức giận, căn bản không có cách nào nói chuyện bình thường được. Tô Khiết chỉ có thể tạm thời không nói tới chuyện của Tư Đồ Không nữa, đợi Liễu Ảnh bình tĩnh lại rồi tính.

“Vừa rồi cậu nói, cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì à?” Tô Khiết nhớ tới lời Liễu Ảnh nói lúc trước, nhịn không được mà nhíu mày. Chỉ cảm thấy vừa rồi mình sơ suất quá, chỉ mải nghĩ tới chuyện của cô ấy và Tư Đồ Không, giờ đã chiều tối rồi, cả ngày không ăn cơm sẽ đói đến mức nào chứ!

Trước đó Liễu Ảnh không có cảm giác gì, khi Tô Khiết hỏi lại cảm thấy thật đói. Thậm chí cả người không còn sức lực, không muốn làm gì cả, cô ấy nhìn Tô Khiết, làm nũng với cô: “Bây giờ tớ cảm thấy đói quá, nhưng ở đây chẳng có gì ăn cả.”

Tô Khiết tức giận nhìn thoáng qua cô ấy, lấy điện thoại đặt đồ ăn. Chỉ thoáng một cái mà đặt rất nhiều đồ, Liễu Ảnh cả ngày không ăn cơm, không biết khẩu vị như thế nào, nghĩ rồi lại đặt một suất cháo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.