Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3626



Chương 3626

Sự khác biệt giữa Đường Bách Khiêm và Nguyễn Hạo Thần là cho dù có chuyện gì xảy ra thì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không thực sự làm tổn thương cô. Cho dù chỉ làm tổn thương cô một chút xíu thôi, anh đã vô cùng hối hận, điên cuồng tự trách. Nhưng Đường Bách Khiêm thì khác, anh ta là kiểu người không chiếm được thì sẽ phá hủy. Anh ta không cho phép có bất kỳ việc gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Tô Khiết tin chắc chắn rằng, nếu phát hiện ra không thể khống chế được cô thì nhất định anh ta sẽ phá hủy cô bằng mọi giá.

Vốn dĩ Tô Khiết còn muốn đợi Đường Bách Khiêm tự mình ra tay, cô sẽ làm con chim sẻ rình mồi ở phía sau. Nhưng bây giờ cô đã không muốn chơi với anh ta nữa rồi. Cô nói tin này cho Nguyễn Hạo Thần biết, để anh phái người theo dõi sát sao Đường Bách Khiêm. Cùng lúc đó, Tô Khiết cũng thu hẹp phạm vi hoạt động của mình lại, gần như chỉ đi lại qua hai địa điểm là ở nhà và công ty của Nguyễn Hạo Thần. Kế hoạch của Đường Bách Khiêm khi đó là bắt cóc cô rồi lặng lẽ rời đi. Tô Khiết không muốn nhắc lại chi tiết câu chuyện. Kế hoạch của anh ta rất hoàn chỉnh, nhưng Tô Khiết biết, chỉ cần có Nguyễn Hạo Thần ở đây thì cho dù kế hoạch của Đường Bách Khiêm có chu đáo chặt chẽ đến đâu, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không để anh ta bắt cóc cô rồi rời đi. Huống chi, Tô Khiết cô cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, đón nhận mọi việc trong thế bị động. Cho dù Đường Bách Khiêm thật sự có thể bắt cô đi thì cô cũng sẽ nghĩ mọi cách để trở về. Tô Khiết không hề sợ hãi. Chỉ có điều, bây giờ cô không muốn chơi với Đường Bách Khiêm nữa, muốn kết thúc trò chơi.

Tô Khiết không lo lắng về vấn đề này, chuyện duy nhất cô lo chính là Đường Bách Khiêm là một con thỏ khôn biết đào ba hang. Anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.

Khi nhận được tin tức, Nguyễn Hạo Thần cũng không thấy bất ngờ. Anh cũng không có thiện cảm với Đường Bách Khiêm. Chỉ vì lúc trước Tô Khiết được anh ta chăm sóc nên anh mới không gây sự với người này. Nói thật ra thì anh còn oán hận Đường Bách Khiêm nữa, không có ai lại thích “tình địch”

của mình hết!

Tô Khiết sắp xếp đồ đạc định đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Mặc Thành. Vốn dĩ cô định tắt máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhận cuộc gọi, giọng điệu lạnh lùng: “Thành thiếu chủ, tôi đồng ý chuyện lần trước anh nói muốn gặp mặt tôi. Nhưng cũng phải chờ một chút, muộn nhất là hai ngày.”

Mặc Thành không ngờ Tô Khiết lại đột ngột nhận lời. Anh ta trầm ngâm mất một lúc. Thật ra anh ta gọi cho cô không phải vì chuyện gặp mặt, mà nguyên nhân chính là do Đường Minh Hạo có hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành, muốn đến đó thăm quan. Nhưng về vấn đề này, dù Đường Minh Hạo rất có chính kiến, rất độc lập thì cũng cần phải được Tô Khiết hoặc Nguyễn Hạo Thần cho phép. Vậy nên anh ta mới gọi điện cho Tô Khiết. Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cũng đang ở bên cạnh, di động đang mở loa. Những lời Tô Khiết nói Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đều nghe được hết, chúng ngạc nhiên nhìn Mặc Thành.

Mặc Thành cảm giác mình đúng là oan Đậu Nga mà, rõ ràng anh ta không hề làm gì, mà sao ánh mắt của hai đứa trẻ lại nhìn anh ta kỳ lạ như vậy chứ? Cứ như anh ta định đập chậu cướp hoa của ba chúng vậy.

Thật ra không hề có chuyện đó đâu. Đừng nói là anh ta sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù anh ta thực sự có dũng khí đó thì Đường Thấm Nhi cũng là con gái của ba nuôi, anh ta cũng không dám nói muốn làm là làm ngay. Thật ra, lúc đó anh ta chỉ mời Đường Thấm Nhi ăn một bữa cơm, cố ý nói chuyện mập mờ, chỉ thế mà thôi! Mặc Thành bực bội, anh ta có thể giải thích được không? Có thể giải thích rõ ràng được không? Hoàn toàn không cảm thấy có khả năng đó.

“Thành thiếu chủ?” Tô Khiết không nghe được câu trả lời, nghi ngờ hỏi lại. Đáng lý ra, anh ta là người gọi tới, không có lý nào lại không nghe thấy.

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không lên tiếng, chỉ nhìn Mặc Thành một cách ăn ý. Mặc Thành cảm giác như mình là chiếc bánh quy kẹp kem, không thể làm gì cả. Anh ta liếc mắt nhìn Đường Minh Hạo, Đường Minh Hạo không hề sợ hãi nhìn lại anh ta. Mặc Thành lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ kiêu ngạo quay đầu đi. Chờ đến khi Mặc Thành trả lời thì cái tai của cô bé lại dựng lên nghe ngóng.

Mặc Thành không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình xông trận. Anh ta hít sâu một hơi, phải nói thế nào để người ta không hiểu lầm đây? Bây giờ Mặc Thành chỉ muốn quay lại quá khứ cho bản thân mình một lời khuyên. Đừng có tùy tiện nói mấy câu mập mờ, bỡn cợt xong không gánh nổi hậu quả là xong đời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.