Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 448



Chương 448

Tô Khiết khẽ nhướng mày, đây là muốn vu hại cô sao?

Giỏi thật!

“Tô Khiết, tôi hồi nãy đã đưa hợp đồng của Minh Viễn cho cô rồi, có phải cô đã không cẩn thận bỏ vào máy huỷ giấy rồi không?” Tôn Vân Vân hấp tấp muốn chứng thực tội danh cho Tô Khiết, nhưng cô ta hiển nhiên đã quên mất, lúc này đứng ở trước mặt cô ta là ai rồi.

Nguyễn Hạo Thần thì không cần phải nói, chỉ thư ký Lưu thôi cũng tuyệt đối không phải là người mà cô ta có thể lừa gạt được rồi.

Đôi con ngươi Nguyễn Hạo Thần khẽ trầm xuống.

Thư ký Lưu trực tiếp ngây ngốc.

Đậu xanh?

Đây là tình huống gì vậy?

Đây là đang tìm chết sao?

Cô ta đổ oan ai mà không được, vậy mà lại dám đổ oan cho phu nhân Tổng giám đốc?

Hôm nay phu nhân Tổng giám đốc đi làm ngày đầu tiên, còn làm chưa đến một tiếng, Tổng giám đốc lấy việc công làm việc tư mà xuống đây thị sát, Tổng giám đốc phí tâm tư như vậy không phải là để nhìn bà chủ một cái sao?

Với thái độ của Tổng giám đốc đối với bà chủ, vậy mà còn có người dám vu nhọ bà chủ trước mặt Tổng giám đốc?

Đây không phải là tìm đường chết chứ là cái gì nữa?

Càng huống hô, phu nhân Tổng giám đốc cũng không phải là loại yếu đuối để mặc người ta bắt nạt, sự lợi hại của bà chủ anh ta phải khâm phục sát đất đó!!

Lúc này, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến khiến đáy lòng người ta phát run.

Thư ký Lưu đột nhiên có một chút cười trên nỗi đau người khác, xem ra, tiếp theo đây sẽ có kịch hay xem rồi!!

“Xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm, có rất nhiều chuyện không hiểu…” Tô Khiết nghĩ, hay là cô cứ tương kế tựu kế này đi, ngày đầu tiên đi làm mà đã phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp bị đuổi ra công ty.

Cô nghĩ bị đuổi ra công ty rồi, vậy thì cô có thể đi gặp hai bảo bối bất kỳ lúc nào.

Nhưng mà, cô mới nói được có một nửa, thì ánh mắt lạnh băng băng của Nguyễn Hạo Thần liền trực tiếp quét thẳng vào cô, ý vị uy hiếp đó không thể rõ ràng hơn nữa.

Tô Khiết lập tức hiểu ra con đường này sẽ không thành công, chỉ có con đường là hiểu được thời thế mới là người giỏi, Tô Khiết lại nói vòng về:”Nhưng mà, số văn kiện đó đều là người ta đưa cho tôi, kêu tôi đi tiêu huỷ, tôi vốn không biết đó cụ thể là gì, càng không biết bên trong có phần văn kiện mà Tổng giám đốc cần.”

Lời nói của Tô Khiết tự nhiên đến mức người ngoài căn bản không nghe ra chút dị thường nào cả.

Nhưng trong lòng Nguyễn Hạo Thần thì rất rõ, khóe môi hơi nhếch lên.

Coi như cô thông minh Tổ trưởng Tôn nghe thấy tin tức liền chạy tới, nghe thấy lời của Tô Khiết, trái tim hơi chùng xuống, ý thức ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Bà ta vừa định mở miệng ra cứu vẫn.

“Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ, tại sao không nhìn cho rõ.” Nhưng, Tôn Vân Vân lại tưởng có cơ hội, nhanh chóng chen thêm một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.