Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 452



Chương 452

Khóe môi của Tô Khiết dần nhếch lên lộ ra một tia cười nhạt, nếu có người chủ động đưa đến cửa, vậy thì…

Sau khi tan làm, Lưu Cầm dẫn Tô Khiết rời khỏi công ty, Lưu Cầm đã đặt trước phòng bao ở Danh Tước, cũng đã hẹn tổng giám đốc Lý, tất cả mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng.

Lưu Cầm liếc nhìn Tô Khiết ở sau cô không lên tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh đầy sự chế giễu, cô cả nhà họ Tô quả nhiên là kẻ ngốc, cũng quá dễ lừa rồi.

Khi Nguyễn Hạo Thần xong việc trở lại công ty thì Tô Khiết đã rời khỏi rồi.

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hơi tối lại, cô không biết đợi anh về cùng sao?

Cho dù không đợi anh, ít nhất cũng nên gọi điện cho anh chứ, cô thì hay rồi, vậy mà không nói tiếng nào đã đi mất.

“Đi đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho Tô Khiết, giọng nói có hơi u ám.

“Cùng đồng nghiệp đi bàn bạc dự án.” Nghe thấy giọng của anh, Tô Khiết lông mày hơi nhướn lên.

“Bàn bạc dự án? Em bàn dự án gì?” Nguyễn Hạo Thần lông mày hơi nhíu lại, cô hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên, caafn phải bàn bạc dự án gì chứ?

Cô không phải cố tình trốn anh đấy chứ?

“Cụ thể là dự án gì em không quá rõ, có điều là lãnh đạo công ty sắp xếp, em đến công ty làm việc đương nhiên theo nghe theo sự sắp xếp của công ty, cho nên em hôm nay có thể sẽ về muộn một chút.” Trong giọng nói của Tô Khiết mang theo ý cười, đột nhiên phát hiện, quyết định trước đó của cô thật thông minh.

Hơn nữa, cô bây giờ ra ngoài bàn chuyện công việc, là vì anh làm việc, cho nên cô lúc này rất khí khái thẳng thắn.

“Em ở đâu? Đi cùng ai?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy sự vui vẻ rõ ràng trong giọng nói của cô, tức đến nghiến răng, cô gái đó quả nhiên cố tình trốn anh.

“Em bận việc đây, anh đừng quản.” Tô Khiết nói một câu đầy khí thế, sau đó trực tiếp tắt máy.

Tô Khiết có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận lúc này của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng có hơi buồn cười, cảm giác này thật sự quá sảng khoái, cho anh ép cô đến công ty, hừ.

“Là người nhà của cô sao?” Lưu Cầm thấy cô cúp máy, bèn thăm dò.

“Ừm” Mắt của Tô Khiết hơi lóe lên, cô và Nguyễn Hạo Thần đã đăng ký kết hôn, cho nên quả thực là người nhà.

Tô Khiết đương nhiên hiểu ý của Lưu Cầm, cho nên không có nói gì nhiều.

Tô Khiết biết rất rõ, giống như chuyện này, cô hôm nay nếu như tránh né, mấy người đó chắc chắn sẽ không chết tâm, sau này chắc chắn sẽ nghĩ cách tính kế cô, cho nên không bằng hôm ta trực tiếp giải quyết, bớt phiền phức về sau.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cuộc gọi đã bị tắt, nghĩ đến câu nói trước kia cúp máy của Tô Khiết, nhất thời biểu cảm trên mặt liền thay đổi.

Cô gái này có phải quá càn quấy rồi, quá quậy rồi không?

Cô đây là thiếu đòn!

Anh có phải quá dung túng cho cô rồi hay không?

Chỉ là, vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

“Anh ba, anh đang ở đâu, anh cả về rồi. Chúng em đều ở Danh Tước, anh cũng đến đi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của cậu năm Tào truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.