Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 534



Chương 535


Dù có kiếm tiên nhiêu hơn nữa, mà vợ của anh bị người khác cướp mất thì tiên anh kiếm được cho ai tiêu?



“Tôi biết rồi, tôi làm ngay đây.” Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Ngô không dám nói linh tinh nữa.


Nhưng mà anh ta lại nghĩ, cho dù tổng giám đốc phải đi về ngay, giờ đặt vé máy bay thì cũng cần một khoảng thời gian nữa, có lẽ đến lúc đó tổng giám đốc cũng có thể kết thúc hội nghị.


Nhưng mà thư ký Ngô không ngờ là, sau một phút, tổng giám đốc nhà anh đã giao bản thảo hội nghị lại cho phó tổng giám đốc, đứng dậy rời đi luôn.


Thư ký Ngô hít một hơi thật mạnh, sao tổng giám đốc lại tùy hứng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho tổng giám đốc gấp đến mức muốn trở về như thế?




Nhưng mà cũng may mấy quyết sách quan trọng vừa nãy tổng giám đốc đã quyết định hết rồi.


Nhà cũ nhà họ Tô.


Tô Khiết vừa mới vào cửa lớn, Lưu Vũ đã nhiệt tình chào hỏi cô: “Rốt cuộc Tô Khiết cũng về rồi, về là tốt, nhưng không nên để cho ông cụ Liên chờ đợi như vậy, lúc trước bà Liên đợi cháu cả buổi, cháu cũng bận bịu quá.”


Mấy câu của Lưu Vũ mang theo ý khích bác và ly gián, đương nhiên, bà ta muốn làm cho nhà họ Liên bất mãn với Tô Khiết.


Nhưng căn bản Tô Khiết đâu thèm để ý đến bà ta, khóe mắt cũng không buồn liếc qua bà ta dù chỉ là một chút, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.


Ngay lúc ông cụ Liên nhìn thấy Tô Khiết bước vào, ánh mắt ông đã nhìn cô chăm chú, thấy cô hờ hững không phản ứng với Lưu Vũ, đôi mắt ông cụ Liên hơi lóe lên.


Diêu Hoa Hoa nhìn thấy Tô Khiết cũng lặng lẽ thở một hơi, trông dáng vẻ của cô bé này đâu phải quá xinh đẹp.


Bà cũng không hiểu con trai của mình nữa, bao nhiêu người con gái như vậy nó không chọn, vì sao lại cố tình muốn chọn Tô Khiết.


Lúc trước bà tới cửa cầu hôn, Tô Khiết lại không chịu quay về, vốn bà đã có phần bất mãn với cô rồi, lúc này đây nhìn thấy Tô Khiết như vậy, trong lòng bà càng thấy không thoải mái, nhưng mà ông cụ Liên không tỏ thái độ gì, đương nhiên bà ta cũng không dám nói thêm.


“Tô Khiết về rồi à.” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết đã về, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ Tô Khiết không tới mà thôi, ông rất hiểu tính tình của cô, vô cùng cố chấp, nếu là chuyện cô đã không muốn làm thì không ai có thể miễn cưỡng cô được.


Mà chuyện này thì ông cũng tùy cô, không dám miễn cưỡng quá.


“Vâng.” Tô Khiết khẽ đáp lời. ánh mắt cô rơi xuống ông cụ Liên và bà Liên, cô vừa định mở miệng nói chuyện.


“Cô bé này rất tốt.” Chỉ là, đột nhiên ông cụ Liên lại nói một câu như vậy, lúc này đây ông đang nhìn Tô Khiết, cho nên hiển nhiên là ông nhận xét cô.


Khóe môi Diêu Hoa Hoa không nhịn được giật giật, rất tốt? Ông cụ nhìn thấy Tô Khiết tốt ở chỗ nào vậy?


Ông cụ nói thế có trái lương tâm không?


Lưu Vũ âm thầm nghiến chặt hàm răng, ông cụ Liên bị mù thì phải, Tô Khiết như vậy mà còn tốt? Nghiên Nghiên nhà bà ta mới là tốt kìa, nhà họ Liên nên cầu hôn Tô Nghiên Nghiên mới đúng.


Bà ta cảm thấy cả nhà họ Liên bị mù rồi, không phân biệt được đâu tốt đâu xấu.


Những người khác nghe thấy ông cụ Tô nói vậy cũng sửng sốt, ngay cả Tô Khiết cũng tỏ rõ vẻ bất ngờ, vì sao ông cụ Liên nói vậy được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.