Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 554



Chương 555


Khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần góc cạnh, còn Đường Minh Hạo thì mặt mày có da có thịt, mũm mĩm vẻ trẻ con, nhìn thế này, thật sự trông không giống lắm.



Nếu mà nói giống thì điểm giống nhất của Nguyễn Hạo Thần và Đường Minh Hạo chính là đôi mắt nhưng mà hôm nay Đường Minh Hạo lại đeo một cặp kính rất ngầu, vừa vặn che đi đôi mắt.


Đường Minh Hạo dù gì cũng còn nhỏ, dù có hiểu chuyện đến đâu thì cũng vẫn còn sự đơn thuần và non nớt. Đặc biệt là bình thường lúc ở trước mặt Tô Khiết, Đường Minh Hạo luôn giữ hình tượng đứa bé ngoan ngoãn. Còn mắt Nguyễn Hạo Thần thì lúc nào cũng quá lạnh lùng, quá sắc bén, quá thâm sâu. Thế nên dù bề ngoài mắt có tương đồng đi nữa thì vẫn khiến người ta cảm thấy khác biệt, hơn nữa còn khác biệt rất lớn.


“Bé à, có khi bé nhầm rồi đó.” Thư ký Nguyễn nhìn cả buổi xong vẫn cảm thấy hai đứa bé này chẳng giống chủ tịch họ chút nào cả, có khi nào nhầm lẫn gì rồi không, dù sao thì hai đứa cũng chỉ khoảng tầm 4, 5 tuổi mà thôi.




Trẻ con 4,5 tuổi vẫn còn chưa rõ nhiều chuyện.


“Đúng rồi, có khi nào lộn rồi không?” Nữ lễ tân cũng cảm thấy rất có khả năng này, chủ tịch họ còn chưa kết hôn mà.


“Anh hai cháu nói thì sao sai được chứ.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy không vui, miệng nhỏ mếu máo. Lời anh hai bé nói tuyệt đối không bao giờ sai, mấy người này sao lại có thể nghi ngờ anh hai được chứ.


Thư ký Nguyễn và nữ lễ tân nghe ngẩn người khi nghe Đường Vũ Kỳ nói thế. Nhưng mà lúc này cả hai đều có cùng một suy nghĩ, thì ra chuyện này là do bé trai nói, vậy thì lại càng có khả năng sai hơn.


“Vậy mẹ cháu đâu? Mẹ cháu là ai thế?” Thư ký Nguyễn càng cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ. Tại sao chỉ có hai đứa nhỏ ở đây mà không có người lớn?


Hai đứa bé này cứ khẳng định rằng chủ tịch là ba mình, vậy thì mẹ tụi nó là ai chứ?


Cô thật sự chưa từng nghe thấy bên cạnh chủ tịch có người phụ nữ nào cả, chỉ trừ..


Chỉ trừ cô Mộng Nhược Đình… Nhưng mà cô Mộng Nhược Đình năm nay mới có 20 tuổi, còn hai đứa trẻ này trông cũng phải 4,5 tuổi gì rồi. Không thể nào là con cô ấy được.


Vậy nên thư ký Nguyễn rất muốn biết mẹ của hai đứa nhỏ này là ai. Biết mẹ chúng là ai rồi thì chuyện này chắc sẽ rõ cả thôi.


“Mẹ của cháu đương nhiên là vợ của chủ tịch các cô rồi. Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Đường Vũ Kỳ nhìn cô ta, đôi mắt to tròn như muốn nói “sao cô có thể ngốc vậy được hả?”


Đường Minh Hạo vẫn ở bên cạnh không nói gì. Chỉ đứng yên ngầu ngầu bên cạnh. Hôm nay cậu đi cùng với em gái tới đây thôi, em gái muốn làm gì thì làm, cậu chỉ có trách nhiệm bảo vệ em.


Khóe môi thư ký Nguyễn giật giật, lớn thế này rồi mà cô còn bị một đứa trẻ 4,5 tuổi coi thường, thế nhưng cô chợt nhận ra rằng mình đã yên lặng một lúc không nói được gì.


“Hay là đi hỏi chủ tịch nhỉ?” Nữ lễ tân làm việc rất kỹ lưỡng, cô nghĩ lỡ như mà đây đúng là con của chủ tịch thì sao?


“Chủ tịch không đến công ty, hôm qua chủ tịch đã đi công tác rồi.” Thư ký Nguyễn dù gì cũng là thư ký văn phòng chủ tịch, cô nắm rất rõ lịch trình của anh.


Chỉ là hôm qua Nguyễn Hạo Thần quay về quá đột ngột, chuyện này chưa ai ở công ty biết cả.


“Hay là mình gọi cho chủ tịch thử xem.” Nữ lễ tân nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rồi lại đưa ra ý kiến. Hai đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu, cô không nỡ thấy hai đứa thất vọng.


Hơn nữa, nếu lỡ đúng thật là con chủ tịch thì sao.


“Không vội, tới nhà họ Tô không mất nhiều thời gian.” Cậu ba Nguyễn với tay kéo cô vào lòng, tận hưởng cái ôm và sự dịu dàng của cô vào lúc này, hoàn toàn không định thay đổi chủ ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.