Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 694



CHƯƠNG 694

“Cái gì? Sao lại thế hả? Làm sao có thể là con của cậu ba Nguyễn được chứ? Có khi nào cô nhầm lẫn gì không?” Tay cầm điện thoại của bà Tịch rõ ràng đang run lên, bất ngờ đến nổi điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất, bà không chỉ kinh ngạc mà còn bị dọa cho sợ chết khiếp.

Con của cậu ba Nguyễn? Làm sao điều này có thể xảy ra được?

Vốn dĩ bà cho rằng cha của hai đứa trẻ đó là một người đàn ông vô cùng vô dụng và ngu ngốc, bà vẫn muốn dùng kẻ ngu ngốc đó để đối phó Hứa Dinh Dinh. Tại sao bây giờ cha của đứa trẻ lại thành ra Nguyễn Hạo Thần rồi?

“Không thể sai được. Tôi đã kiểm tra thông tin DNA của Nguyễn Bạc Vệ từ bệnh viện số 1. Tôi có thể khẳng định đứa trẻ đó có quan hệ con cháu với ông. Đứa trẻ đã 5 tuổi rồi. Nó không thể là của Nguyễn Tầm Trung, nên chỉ có thể là của cậu ba Nguyễn”. Người ở đầu dây bên kia phân tích kỹ càng.

Cơ thể bà Tịch cứng ngắc, chuyện này làm sao có thể? Đứa nhỏ sao có thể là con của cậu ba Nguyễn?

Nếu hai đứa trẻ đó là của cậu ba Nguyễn, vậy thì …

Khi Tô Khiết thức dậy vào sáng hôm sau, Nguyễn Hạo Thần đã đến công ty.

Tô Khiết nghĩ đã lâu không gặp hai đứa bé rồi, hôm nay hiếm khi có thời gian, cô nhất định phải đi gặp chúng.

Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy định đi tắm rửa, ngay lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại, nhìn thấy Hứa Dinh Dinh gọi điện đến liền nhanh chóng trả lời.

“Khiết Khiết, Minh Hạo xảy ra chuyện rồi.” Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng của Hứa Dinh Dinh truyền đến.

Cơ thể Tô Khiết trở nên cứng ngắc, bàn tay đang cầm điện thoại gắt gao siết chặt, trái tim lúc này đột nhiên đập mạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Khiết muốn trấn tĩnh lại, nhưng âm thanh cô phát ra lại run rẩy, tay cầm điện thoại cũng không tự chủ được run lên.

Minh Hạo của cô tuyệt đối không được xảy ra chuyên gì hết, nó là cục cưng cô yêu thương, cũng chính là mạng sống của cô.

“Khiết Khiết, đừng quá lo lắng. Vừa rồi cô giáo mẫu giáo gọi điện bảo Minh Hạo đánh nhau với bạn học ở trường và làm một đứa bị thương, Minh Hạo cũng bị thương rồi. Mình nghĩ hai đứa trẻ đánh nhau, cho dù có bị thương thì vết thương cũng không quá nghiêm trọng đâu “. Vừa rồi Hứa Dinh Dinh cũng quá lo lắng, nhận được điện thoại từ giáo viên là liền gọi điện cho Tô Khiết ngay.

Khi nãy vì lo quá nên cũng không nói rõ ràng tình hình, nghe thấy giọng nói của Tô Khiết run lên, Hứa Dinh Dinh vội liên tục giải thích.

Tô Khiết vừa buông lỏng tay cầm điện thoại, điện thoại liền rơi thẳng xuống đất. Cô định cúi người nhặt lên nhưng lại khuyu chân, cứ thế ngồi phịch luôn xuống đất.

Vừa rồi cô thực sự sợ chết khiếp.

“Khiết Khiết, Khiết Khiết.” Hứa Dinh Dinh không nghe thấy giọng nói của Tô Khiết mà lại có vài tiếng động lạ, không khỏi kêu lên.

“Tớ đây.” Tô Khiết vội nhặt điện thoại trả lời lại một tiếng.

“Khiết Khiết, tớ đang ở bên ngoài, không về kịp được nên mới gọi điện thoại cho cậu, cậu xem giờ có thể đến đó được không?” Giọng Hứa Dinh Dinh đầy lo lắng và áy náy.

Có điều bây giờ Hứa Dinh Dinh đang ở xa, hôm nay cô nhận một mối làm ăn ở dưới thị trấn, mà vừa đúng lúc Tịch Xuyên cũng có việc phải làm. Cô vốn định sáng mai đưa hai bé đi nhà trẻ, buổi tối sẽ trở lại đón hai bé về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.