Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 8



Chương 8

Khóe miệng Thư ký Ngô giật giật. Thảo nào phản ứng vừa rồi của người tài xế lại kỳ quái như thế.

Người đuổi theo cô ấy là Tổng giám đốc, Tổng Giám đốc là chồng cô ấy à? Sao anh ta không biết gì về chuyện này thế?

Tổng Giám đốc ngoại tình? Bị cô ấy bắt gặp à?

Tổng Giám đốc là dân xã hội đen? Còn giết người không chớp mắt á?

Người phụ nữ kia còn thật sự dám nói!

Tổng Giám đốc sẽ đánh chết cô ấy sao? Thật ra thư ký Ngô cảm thấy chuyện này thì rất có khả năng đấy.

Thư ký Ngô kinh ngạc run rẩy liếc nhìn về phía tổng giám đốc, thấy gương mặt của tổng Giám đốc nhà mình đen như bị người ta đào mộ tổ tiên vậy, anh ta liền hít một hơi thật sâu.

Nhìn dáng vẻ của Tổng Giám đốc lúc này, anh ta tin tưởng nếu bây giờ cô gái kia mà đang ở trước mặt Tổng giám đốc, chắc hẳn Tổng Giám đốc có thể thật sự bóp chết cô gái kia mất.

Lá gan của cô gái kia có hơi lớn! Cũng quá lợi hại đi! Cô là người đầu tiên có thể chọc giận Tổng Giám đốc như vậy đấy.

“Anh có nhìn thấy rõ hình dáng của cô ta không?” Cho dù sắc mặt Cậu Thần rất khó coi nhưng giọng nói vẫn xem như bình tĩnh, chỉ là nghe lạnh lùng khủng khiếp thôi.

“Không, sau khi cô ấy lên xe thì vẫn luôn ôm mặt khóc, dáng vẻ khóc rất đau lòng.” Tài xế theo bản năng lắc đầu.

Khóe miệng Cậu Thần hơi cong lên. Cô rất đau lòng à?

Cô đau lòng à? Hừ! Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đắc ý lại khoa trương của cô khi ra khỏi phòng.

Đau lòng à? Mới là lạ đấy.

“Cô ta xuống xe lúc nào?” Giọng nói của Cậu Thần tuy không cao nhưng mơ hồ hình như có phần nghiến răng nghiến lợi.

Thư ký Ngô đứng ở bên cạnh kinh sợ tới mức hai chân run rẩy.

Dáng vẻ của Tổng Giám đốc thật là khủng khiếp!!

“Sau khi rời khỏi khách sạn không lâu, chỉ khoảng năm trăm mét, cô ấy đã xuống xe rồi… Tôi thấy cô ấy nhảy qua hàng rào bảo vệ, đi sang bên kia đường…” Tài xế bị dọa cho thậm chí nói cũng không rõ ràng.

“Cậu Thần , chúng ta hình như bị lừa rồi…” Thư ký Ngô càng nghe càng kinh hãi. Tâm tư của cô gái kia đúng là đủ cẩn thận, tính kế từng bước một thật sự không chê vào đâu được. Không biết cô rốt cuộc là ai?

Thư ký Ngô đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của tổng Giám đốc nhà mình nhìn qua thì bị dọa cho kinh hãi, cuống quýt đổi giọng: “Cậu Dương, bây giờ đi vòng qua có lẽ còn đuổi kịp đấy. Giờ này có rất ít xe, cô ấy sẽ không dễ bắt được xe như vậy đâu.”

Lúc này, Tô Khiết đã đi vòng qua đường đối diện, trên người cô thậm chí không có điện thoại, chỉ có thể dựa vào vận may.

Cô hy vọng có thể vẫy được xe và nhanh chóng rời đi.

May mắn chính là chẳng mấy chốc có một chiếc xe đỗ lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông trên xe nhếch môi, cười nhạt nhìn cô.

“Đây không phải là cô Tô sao? Thật khéo.” Trong tiếng cười của người đàn ông có phần bất cần đời lại không đứng đắn, đôi mắt nhìn cô còn hoàn toàn không che giấu vẻ quan sát: “Cô Tô làm gì vậy? Vào giờ này, cô Tô mặc trang phục này xuất hiện ở đây, hình như không quá bình thường.”

Tô Khiết nhìn anh ta liền nhíu mày, không lên tiếng. Không ngờ vào lúc này cô lại tự nhiên gặp phải Dụ Vỹ Phàm .

Nếu là người khác, Tô Khiết nhất định sẽ hoàn toàn không do dự đi nhờ xe rời đi, nhưng người này lại là Dụ Vỹ Phàm .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.